thuylinh6817
Senior
Nhu cầu sinh dục luôn cao hơn khả năng chịu đựng của cơ thể. Giống như nhu cầu ăn uống luôn thừa thải hơn mức mà cơ thể chúng ta cần đủ để hoạt động và phát triển khỏe mạnh. Tại sao lại có điều nghịch lý như vậy? Vì tâm hồn, cái tôi, nhận thức của chúng ta nó linh động và vô hình cho nên nó dễ phình trướng ra khỏi cả thân thể vật lý. Còn cơ thể thì rắn chắc, cố định nên cũng ổn định. Để chứng minh điều này, chúng ta có ví dụ sau đây?
- Sau khi ăn bữa tối vào lúc 18:00 và ta đã khởi suy nghĩ rằng khuya nay mình sẽ không ăn thêm gì nữa để giữ dáng chứ ăn khuya sẽ mập lắm. Nhưng 19:00 lại có đám bạn rủ ta ra họp mặt và ăn uống linh đình cho vui. Bắt đầu chúng ta do dự giữa cái kỷ luật bản thân và cái vui thích của một cuộc họp mặt. Lúc đó cái tâm hồn của chúng ta đang bị hút về địa chỉ đó, nhóm bạn đó rồi chứ không còn ở nơi thân nữa. Thế là chúng ta lại ăn đêm. Và buổi ăn đó quá cái cơ thể cần lại làm chúng ta béo lên, mất đi cái ý chí giảm cân.
Tâm chúng ta luôn bị thúc đẩy theo bản năng để làm những điều vượt qua khả năng của chính mình. Trong các bản năng đó có cái tốt và cái xấu và dường như cái xấu nhiều hơn. Như có người quyết tâm học bài cho thuộc để yên tâm trong giấc ngủ và tự tin vào buổi kiểm tra ngày mai dù đang rất buồn ngủ. Cái nghị lực này đúng. Hoặc cơ thể người đó chỉ cho phép anh ta xuất tinh 1 lần 1 tuần nhưng anh ta vì dâm dục mà xuất ra 3 lần 1 tuần khiến tâm trí phiền muộn và cơ thể mỏi mệt. Cái bản năng ái dục này là sai.
Sự xuất dịch sinh dục ở nam và nữ là một nguyên lý tự nhiên của cơ thể. Và cơ chế này cũng bị ảnh hưởng bởi tâm hồn, suy nghĩ. Nói theo y học, sự xuất dịch sinh dục là một cơ chế vệ sinh niệu đạo tự nhiên, giúp phóng thích dịch sinh dục đã đầy và tạo cho cơ thể một cảm giác thoải mái khi xuất ra bằng quan hệ tình dục hoặc mộng tinh. Đó là nói với người bình thường.
Còn với những vị xuất gia sống thanh tịnh trong sạch thì cơ thể hình thành một cơ chế mới đó là hấp thụ trọn vẹn tinh khí để nuôi não tủy, nuôi dung sắc dĩ nhiên là chuyển từ cơ chế cũ sang cơ chế mới cũng cần thời gian nhưng cơ chế này do tâm chi phối. Đó là lý do vì sao những vị tu hành thanh tịnh đều có trí tuệ vĩ đại và thần sắc rất sáng và sang như có hào quang vậy. Hoặc những võ sư để có thể giữ gìn khí lực mà luyện công cũng phải hạn chế tối thiểu chuyện sinh lý.
Vì thỏa mãn dâm dục làm hao tổn tinh khí của cơ thể gây bất lợi cho việc rèn luyện võ thuật cần rất nhiều tinh khí kết tinh thành. Hay một người muốn quyết chí làm ăn để thành công thì phải dẹp hết mấy cái yêu đương nhăng nhít, ái tình lụy mị để tạo thành sự tập trung toàn tâm toàn sức mà làm việc. Muốn làm chuyện lớn mà dính tới ái dục thì tỷ lệ thất bại sẽ là rất cao vì nó hút hết ý chí, tâm hồn, sức khỏe, thời gian, của cái của chúng ta. Cho nên vĩ nhân nào cũng “cô đơn” là vậy.
Biết nguyên lý này rồi thì chúng ta phải quay trở lại cải thiện tâm mình trước. Đạo Phật có từ rất hay “ Tu Sửa” tu chính là nhìn ra lỗi mình và sửa tức là khắc phục lỗi đó. Người nào bế tinh, thiểu dục, sống lành mạnh thì đạt được một số thành tựu ở cơ thể như:
- Khuôn mặt rất sáng, đôi mắt trong, da dẻ hồng hào dù da ngâm vẫn nhìn rất đẹp.
- Tóc dày và đẹp.
- Thân thể cường tráng, khỏe khoắn.
- Nhìn lúc nào cũng thấy sức sống tuôn tràn, tươi tắn.
- Ngủ ngon, thức giấc an lành do cơ thể điều tiết đầy đủ các Hormone.
- Nếu có vận động, tập luyện cơ bắp, tập võ, tập yoga… thì cơ thể phát triển vững mạnh và dần thành tựu những năng lực chuyên môn.
- Nếu có tập thiền định thì tâm dễ an tĩnh, ít loạn động.
- Toát ra một vẻ tự tin nhẹ nhàng kỳ lạ khi giao tiếp, làm việc vì ít phạm những lỗi đen tối.
- Sống thọ và ít bệnh tật.
- Sức bền dẻo dai.
- Tinh thần sáng tỏ, lạc quan, tích cực.
- Não bộ mẫn tiệp, thông minh, kiên trì.
- Nếu muốn sinh con thì sẽ sinh ra những đứa con cực kỳ lành lặn, khỏe mạnh. Vì thận khí của cha mẹ không phí phạm bừa bãi đã kết tinh thành sức sống mãnh liệt nơi phôi thai ở thế hệ sau.
Còn nếu, chúng ta buông tuồng trong dâm dục thì cơ thể suy kiệt rất nhanh, mau già mau xấu, dễ bệnh tật và chết sớm, thần sắc tối tâm, tâm cứ bất an lo âu cái gì đó khó tả, cơ thể uể oải, sức bền sức khỏe giảm rõ rệt, ngủ không ngon, thức giấc rất mệt do không đủ Hormone giới tính nuôi dưỡng cơ thể, dễ nóng nảy, khó ăn, khó ở, khó gần, tâm lý bạc nhược, thiếu tự tin và thường mặc cảm.
Vì sao chúng ta phải quan trọng hóa vấn đề kiểm soát ái dục?
- Vì nếu để tự nhiên nó sẽ trở thành vô độ rồi thành ác độc và cuối cùng thành đau khổ. Vì còn có luân lý, đạo lý nên chúng ta mới đỡ khổ đau vì nó mà sống qua hết một cuộc đời có giá trị, có danh dự. Dù nó là bản năng tự nhiên nhưng nó cũng chính là chất gây nghiện nội sinh có sẵn nếu cứ thả trôi nó thì nó sẽ muốn mãi muốn mãi muốn mãi. Đó là lý do chúng ta phải tìm cách khống chế nó và vượt qua nó.
- Sau khi ăn bữa tối vào lúc 18:00 và ta đã khởi suy nghĩ rằng khuya nay mình sẽ không ăn thêm gì nữa để giữ dáng chứ ăn khuya sẽ mập lắm. Nhưng 19:00 lại có đám bạn rủ ta ra họp mặt và ăn uống linh đình cho vui. Bắt đầu chúng ta do dự giữa cái kỷ luật bản thân và cái vui thích của một cuộc họp mặt. Lúc đó cái tâm hồn của chúng ta đang bị hút về địa chỉ đó, nhóm bạn đó rồi chứ không còn ở nơi thân nữa. Thế là chúng ta lại ăn đêm. Và buổi ăn đó quá cái cơ thể cần lại làm chúng ta béo lên, mất đi cái ý chí giảm cân.
Tâm chúng ta luôn bị thúc đẩy theo bản năng để làm những điều vượt qua khả năng của chính mình. Trong các bản năng đó có cái tốt và cái xấu và dường như cái xấu nhiều hơn. Như có người quyết tâm học bài cho thuộc để yên tâm trong giấc ngủ và tự tin vào buổi kiểm tra ngày mai dù đang rất buồn ngủ. Cái nghị lực này đúng. Hoặc cơ thể người đó chỉ cho phép anh ta xuất tinh 1 lần 1 tuần nhưng anh ta vì dâm dục mà xuất ra 3 lần 1 tuần khiến tâm trí phiền muộn và cơ thể mỏi mệt. Cái bản năng ái dục này là sai.
Sự xuất dịch sinh dục ở nam và nữ là một nguyên lý tự nhiên của cơ thể. Và cơ chế này cũng bị ảnh hưởng bởi tâm hồn, suy nghĩ. Nói theo y học, sự xuất dịch sinh dục là một cơ chế vệ sinh niệu đạo tự nhiên, giúp phóng thích dịch sinh dục đã đầy và tạo cho cơ thể một cảm giác thoải mái khi xuất ra bằng quan hệ tình dục hoặc mộng tinh. Đó là nói với người bình thường.
Còn với những vị xuất gia sống thanh tịnh trong sạch thì cơ thể hình thành một cơ chế mới đó là hấp thụ trọn vẹn tinh khí để nuôi não tủy, nuôi dung sắc dĩ nhiên là chuyển từ cơ chế cũ sang cơ chế mới cũng cần thời gian nhưng cơ chế này do tâm chi phối. Đó là lý do vì sao những vị tu hành thanh tịnh đều có trí tuệ vĩ đại và thần sắc rất sáng và sang như có hào quang vậy. Hoặc những võ sư để có thể giữ gìn khí lực mà luyện công cũng phải hạn chế tối thiểu chuyện sinh lý.
Vì thỏa mãn dâm dục làm hao tổn tinh khí của cơ thể gây bất lợi cho việc rèn luyện võ thuật cần rất nhiều tinh khí kết tinh thành. Hay một người muốn quyết chí làm ăn để thành công thì phải dẹp hết mấy cái yêu đương nhăng nhít, ái tình lụy mị để tạo thành sự tập trung toàn tâm toàn sức mà làm việc. Muốn làm chuyện lớn mà dính tới ái dục thì tỷ lệ thất bại sẽ là rất cao vì nó hút hết ý chí, tâm hồn, sức khỏe, thời gian, của cái của chúng ta. Cho nên vĩ nhân nào cũng “cô đơn” là vậy.
Biết nguyên lý này rồi thì chúng ta phải quay trở lại cải thiện tâm mình trước. Đạo Phật có từ rất hay “ Tu Sửa” tu chính là nhìn ra lỗi mình và sửa tức là khắc phục lỗi đó. Người nào bế tinh, thiểu dục, sống lành mạnh thì đạt được một số thành tựu ở cơ thể như:
- Khuôn mặt rất sáng, đôi mắt trong, da dẻ hồng hào dù da ngâm vẫn nhìn rất đẹp.
- Tóc dày và đẹp.
- Thân thể cường tráng, khỏe khoắn.
- Nhìn lúc nào cũng thấy sức sống tuôn tràn, tươi tắn.
- Ngủ ngon, thức giấc an lành do cơ thể điều tiết đầy đủ các Hormone.
- Nếu có vận động, tập luyện cơ bắp, tập võ, tập yoga… thì cơ thể phát triển vững mạnh và dần thành tựu những năng lực chuyên môn.
- Nếu có tập thiền định thì tâm dễ an tĩnh, ít loạn động.
- Toát ra một vẻ tự tin nhẹ nhàng kỳ lạ khi giao tiếp, làm việc vì ít phạm những lỗi đen tối.
- Sống thọ và ít bệnh tật.
- Sức bền dẻo dai.
- Tinh thần sáng tỏ, lạc quan, tích cực.
- Não bộ mẫn tiệp, thông minh, kiên trì.
- Nếu muốn sinh con thì sẽ sinh ra những đứa con cực kỳ lành lặn, khỏe mạnh. Vì thận khí của cha mẹ không phí phạm bừa bãi đã kết tinh thành sức sống mãnh liệt nơi phôi thai ở thế hệ sau.
Còn nếu, chúng ta buông tuồng trong dâm dục thì cơ thể suy kiệt rất nhanh, mau già mau xấu, dễ bệnh tật và chết sớm, thần sắc tối tâm, tâm cứ bất an lo âu cái gì đó khó tả, cơ thể uể oải, sức bền sức khỏe giảm rõ rệt, ngủ không ngon, thức giấc rất mệt do không đủ Hormone giới tính nuôi dưỡng cơ thể, dễ nóng nảy, khó ăn, khó ở, khó gần, tâm lý bạc nhược, thiếu tự tin và thường mặc cảm.
Vì sao chúng ta phải quan trọng hóa vấn đề kiểm soát ái dục?
- Vì nếu để tự nhiên nó sẽ trở thành vô độ rồi thành ác độc và cuối cùng thành đau khổ. Vì còn có luân lý, đạo lý nên chúng ta mới đỡ khổ đau vì nó mà sống qua hết một cuộc đời có giá trị, có danh dự. Dù nó là bản năng tự nhiên nhưng nó cũng chính là chất gây nghiện nội sinh có sẵn nếu cứ thả trôi nó thì nó sẽ muốn mãi muốn mãi muốn mãi. Đó là lý do chúng ta phải tìm cách khống chế nó và vượt qua nó.