Đã từ lâu hai đứa bước chung đường
Lúc đến trường thì lại học chung nơi,
Nhưng lâu nay tôi nào hay nào biết
Ngày qua ngày tôi chẳng tiếc thương chi.
Rồi một hôm cơn mưa xuân ào xuống,
Ướt áo nàng tôi mới chạnh lòng đau
Từ hôm ấy cứ về suy nghĩ mãi,
Trọn nguyên đêm thao thức một bóng hình.
Rồi sáng ra gặp nàng trong lớp hoc,
Tôi vui mừng không nói được câu chi
Và từ ấy tôi nhận ra mình đã,
Thương cô nàng bé nhỏ của lớp tôi.
Chính vì thế giờ đây tôi mới biết
Giây phút này phải thật sự nâng niu,
Để mai sau dẫu có phải chia lìa
Thì tôi đây vẫn không hề nuối tiếc.
Dẫu nếu có thì tôi đây quá ngốc,
Biết thương nàng nhưng chẳng dám nói ra
Với người ta đợi chờ là hạnh phúc,
Còn riêng tôi là từng phút cực hình.
Nhưng không thế mà tôi đành bỏ cuộc,
Đợi cho nàng học hết được cấp ba
Tôi đây sẽ thổ lộ hết tâm tình,
Cho nàng biết để trong lòng nhẹ nhõm
Còn việc nàng có chấp nhận hay không,
Xin hãy để thời gian đây quyết định.