Truyện: Cá Nhân và Tâm An Lý Đắc
Cá Nhân:” Tôi bị rớt mất tiền rồi.”
Tâm An Lý Đắc:” Ừ, chia buồn cùng bạn. Coi như tặng cho người khác sử dụng số tiền đó đi, cầu phúc cho người nhặt được số tiền đó, để lòng cảm thấy tốt hơn và không còn bị đau buồn vì việc bị mất tiền. Bạn không hưởng thụ, coi như nhường sự hưởng thụ đó cho người khác, nhờ bạn người khác sẽ được hưởng thụ. Ví dụ: Bạn mang 20.000 đi ăn tô bún, tới gần quán bún bị rớt tiền. Bạn cầu phúc cho người nhặt được số tiền, lòng bạn an lạc không bị đau khổ vì việc bị mất tiền. Người ăn xin nhặt được 20.000 vào ăn bún, nhờ bạn họ được thụ hưởng tô bún.”
Cá Nhân:” Tôi bị rớt mất tiền rồi.”
Tâm An Lý Đắc:” Ừ, chia buồn cùng bạn. Coi như tặng cho người khác sử dụng số tiền đó đi, cầu phúc cho người nhặt được số tiền đó, để lòng cảm thấy tốt hơn và không còn bị đau buồn vì việc bị mất tiền. Bạn không hưởng thụ, coi như nhường sự hưởng thụ đó cho người khác, nhờ bạn người khác sẽ được hưởng thụ. Ví dụ: Bạn mang 20.000 đi ăn tô bún, tới gần quán bún bị rớt tiền. Bạn cầu phúc cho người nhặt được số tiền, lòng bạn an lạc không bị đau khổ vì việc bị mất tiền. Người ăn xin nhặt được 20.000 vào ăn bún, nhờ bạn họ được thụ hưởng tô bún.”