30 TUỔI VẪN GẦN NHƯ TRẮNG TAY
Đã gần chục năm ra trường đi làm, mình vẫn chẳng tiết kiệm được là bao, vẫn phải sống trong căn nhà trọ nhỏ với mức sống bình thường và chẳng dám yêu ai khi chỉ mới đủ nuôi bản thân. Mỗi lần về quê là bị nhiều người chỉ trích, bố mẹ thì lo lắng.
Năm 2014, sau khi ra trường mình xin được việc mới mức lương 7 triệu. Số tiền này chỉ đủ trả tiền sinh hoạt trong tháng và dành được 1 triệu gửi về cho bố mẹ.
Mình thuê nhà trọ cùng một người bạn, tiền phòng chia nhau mỗi người 1,5 triệu, điện nước thêm 200k, 2 triệu tiền ăn uống, xăng xe điện thoại 300k, chi tiêu bên ngoài khoảng 2 triệu. Tổng mỗi tháng mình tốn 6 triệu.
Sang năm thứ hai đi làm, mức lương tăng lên 8 triệu. Vẫn cố gắng chi tiêu mức cũ, mỗi tháng gửi về nhà được 2 triệu đồng.
Từ năm thứ 5, lương 10 triệu, mình vẫn cố gắng gửi về cho bố mẹ 2 triệu, còn 1 triệu tiết kiệm. Tính ra mỗi năm tiết kiệm được 12 triệu.
Công việc mình làm chẳng có khoản thu nhập ngoài nào cả, chỉ có lương cứng.
Từ năm thứ 7, lương của mình là 12 triệu, mình vẫn gửi về quê 2 triệu và tiết kiệm 3 triệu 1 tháng, tính tới nay sau gần 8 năm đi làm, mình chỉ tiết kiệm được 60 triệu đồng nhưng đã bỏ ra 30 triệu để mua chiếc xe máy.
Tiền tiết kiệm ít ỏi, nhà thì vẫn phải ở trọ, lại chẳng có bất cứ một khoản đầu tư nào thêm. Cũng may rằng trong lúc đại dịch không bị cắt giảm lương.
Nhiều lúc thấy tiền lương của mình chỉ nuôi được bản thân mà không dám yêu ai, trong khi đó bố mẹ lúc nào cũng muốn con cái có công việc lương cao, ổn định để mua được nhà và hối thúc mình chuyện kết hôn.
Nhưng thật khó để thay đổi được khi hiện tại mình vẫn chỉ ở mức đủ nuôi bản thân, Hà Nội với nhiều người là miền đất hứa nhưng với mình thì nó chật vật vô cùng để sinh tồn
__________
nguồn: Vietnamnet