Đọc qua bài mình chia buồn cùng bạn chủ topic nhé. Quả thật ai cũng đau lòng, và ai cũng buồn phiền khi người mình thương yêu, nguời cận kề tứ lúc ấu thơ đến khi trưởng thành cùng mình, lại thay đổi đến mức như vậy. Nhưng dù sao đi chăng nữa, đó vẫn là người anh máu mủ của bạn, là người con bé bỏng của cha mẹ bạn.... tất cả như giấc mộng, sẽ sớm qua thôi. Mình tin chắc rằng, anh của bạn là người đau khổ nhất và gánh chịu sự dằng vặt, nỗi đau trong lòng cũng như thể xác ... nhiều hơn tất cả những gì mà bạn và cha mẹ bạn đã phải hứng chịu cộng lại.
Bạn hãy nhớ lại thời thơ ấu, khi cả anh bạn và bạn vẫn còn là những đứa trẻ con, chạy long nhong hùng hục khắp xóm làng, la hét và nghịch ngợm... Rồi những cử chỉ quan tâm, lo lắng cho nhau hồn nhiên của thời thơ ấu....... nay có còn nữa không? Hay nói cách khác, bạn đang là người thay đổi cách đối xử với người anh của bạn. Bạn bây giờ cũng thay đổi, ko còn thương yêu, ko còn tôn trọng, cũng như ko còn nghĩ đó là người anh của bạn.
Hãy nhớ lại thời thơ ấu, hãy dùng tình thương và sự tha thứ để rộng mở đôi tay một cách dịu dàng nâng niu người anh tội nghiệp của bạn quay về. Mọi thứ vẫn không là quá muộn, nếu như bạn đủ tình cảm, đủ nghị lực, đủ chững chạc, đủ bản lĩnh để vượt qua và đưa anh bạn về lại những tháng ngày yên bình, mộc mạc như thuở ấu thơ....
"Nhẫn" một chút, sóng yên gió lặng...
"Lùi" một bước, biển rộng trời cao...