captchater
Banned
Thật sự trong lòng mình đang rất buồn bã và bất ngờ vì việc này.
Sáng hôm kia ông mình nói rằng khó thở (ông có bệnh tim) gia đình nói là tối sẽ cho ông lên viện theo diện cấp cứu (vì sợ sáng vào sẽ đông và ông là CA về hưu nên đi theo diện cấp cứu sẽ đc bảo hiểm 70% vì là trái tuyến). Từ sáng đến tối ông vẫn khỏe mạnh , minh mẫn nói chuyện với mọi người bình thường.
Đến tối vào đó vẫn nói chuyện bình thường. Thậm chí phải bảo ông phải giả vờ dựa vào con để đi vào thì người ta mới xét theo diện cấp cứu để xử lý ngay. Nói chung là ông vẫn hoàn toàn rất khỏe mạnh.
Đưa ông lên bệnh viện và đóng trước tiền viện phí xong đến đêm mọi người về nhà. Sáng hôm sau ông gọi điện bảo là đói và muốn ăn (6h30 sáng) dù rằng mọi hôm ông ăn sáng muộn khoảng 8h ->9h. Trưa bà mình lên đưa cơm cho ông và đăng ký tiền ăn cho ông từ chiều hôm đó rồi bà về.
Chiều hôm đó ông vẫn gọi điện nói chuyện bình thường và nói là cơm ngon , ăn đc.
Nhưng trong khoảng từ chiều hôm qua đến hôm nay thì ko biết bệnh viện làm gì nhưng đến chiều nay bà mình lên trông ông (do nhà có trẻ con nên và mọi người đều bận việc nên ko lên đc từ sáng) thì thật bất ngờ khi nhìn mặt mũi ông húp híp nên 1 bên ko mở đc mắt, 1 bên mở đc 1 chút và nghe mọi người kể lại.
Cơm ông ăn mấy miếng rồi ko ăn nữa , ông bảo là chốc nữa ăn cơm nóng . Lúc đó là 9h tối nên y tá bảo nếu ông ko ăn thì phải sáng mai mới có cơm mới nhưng ông cứ nói bây giờ mới là 9h sáng
Rồi ông vào nhà về sinh làm gì trong đó ko biết nhưng lúc đi ra thì không mặc quần, đến khi người ta nhắc thì ông mới ờ ờ rồi vào nhà vệ sinh tìm quần
Rồi gia đình hỏi ông mấy chuyện đó thì ông cứ nói ko phải, tôi không nhớ.
Giờ gia đình mình đang lên bệnh viện và tìm trưởng khoa cũng như bác sĩ phụ trách để hỏi rõ về việc này. Vì đầy là bệnh viên quân y (chỉ dành cho các cán bộ nhà nước là chính) và ông mình bị tim mạch chứ ko phải là bệnh liên quan đến thần kinh.
Chưa biết lí do tại sao ông mình lại như thế , ở nhà thì khỏe mạnh nhưng lên bệnh viên sau 2 hôm thì lại trở lên lú lẫn. Hiện tại mình rất lo lắng và bất an và có phần mất lòng tin vào bênh viện. Và cũng thấy hối hận vì khi ông ở nhà ko trò chuyện với ông nhiều hơn......
Sáng hôm kia ông mình nói rằng khó thở (ông có bệnh tim) gia đình nói là tối sẽ cho ông lên viện theo diện cấp cứu (vì sợ sáng vào sẽ đông và ông là CA về hưu nên đi theo diện cấp cứu sẽ đc bảo hiểm 70% vì là trái tuyến). Từ sáng đến tối ông vẫn khỏe mạnh , minh mẫn nói chuyện với mọi người bình thường.
Đến tối vào đó vẫn nói chuyện bình thường. Thậm chí phải bảo ông phải giả vờ dựa vào con để đi vào thì người ta mới xét theo diện cấp cứu để xử lý ngay. Nói chung là ông vẫn hoàn toàn rất khỏe mạnh.
Đưa ông lên bệnh viện và đóng trước tiền viện phí xong đến đêm mọi người về nhà. Sáng hôm sau ông gọi điện bảo là đói và muốn ăn (6h30 sáng) dù rằng mọi hôm ông ăn sáng muộn khoảng 8h ->9h. Trưa bà mình lên đưa cơm cho ông và đăng ký tiền ăn cho ông từ chiều hôm đó rồi bà về.
Chiều hôm đó ông vẫn gọi điện nói chuyện bình thường và nói là cơm ngon , ăn đc.
Nhưng trong khoảng từ chiều hôm qua đến hôm nay thì ko biết bệnh viện làm gì nhưng đến chiều nay bà mình lên trông ông (do nhà có trẻ con nên và mọi người đều bận việc nên ko lên đc từ sáng) thì thật bất ngờ khi nhìn mặt mũi ông húp híp nên 1 bên ko mở đc mắt, 1 bên mở đc 1 chút và nghe mọi người kể lại.
Cơm ông ăn mấy miếng rồi ko ăn nữa , ông bảo là chốc nữa ăn cơm nóng . Lúc đó là 9h tối nên y tá bảo nếu ông ko ăn thì phải sáng mai mới có cơm mới nhưng ông cứ nói bây giờ mới là 9h sáng
Rồi ông vào nhà về sinh làm gì trong đó ko biết nhưng lúc đi ra thì không mặc quần, đến khi người ta nhắc thì ông mới ờ ờ rồi vào nhà vệ sinh tìm quần
Rồi gia đình hỏi ông mấy chuyện đó thì ông cứ nói ko phải, tôi không nhớ.
Giờ gia đình mình đang lên bệnh viện và tìm trưởng khoa cũng như bác sĩ phụ trách để hỏi rõ về việc này. Vì đầy là bệnh viên quân y (chỉ dành cho các cán bộ nhà nước là chính) và ông mình bị tim mạch chứ ko phải là bệnh liên quan đến thần kinh.
Chưa biết lí do tại sao ông mình lại như thế , ở nhà thì khỏe mạnh nhưng lên bệnh viên sau 2 hôm thì lại trở lên lú lẫn. Hiện tại mình rất lo lắng và bất an và có phần mất lòng tin vào bênh viện. Và cũng thấy hối hận vì khi ông ở nhà ko trò chuyện với ông nhiều hơn......