Cứ mỗi khi có ai đó thắp những đốm lửa đỏ rực trên những chồi non xanh biếc cũng như báo hiệu một mùa thi và những gọt nước mắt chia ly trực lăn dài trên những gương mặt trong sáng, hồn nhiên của tuổi học trò. Hoa phượng là hoa của tuổi học trò. Nó lộng lẫy nhưng bình dị, rộn ràng và lặng lẽ. rực rỡ mà giản đơn. cứ như vậy mà nhẹ nhạng đi vào những ký ức của tuổi học trò. không ai trong chúng ta mà lại không có những quãng thời gian gắn bó với những ánh lữa rực rỡ đó phải không?
Không biết đã bao nhiêu mùa phượng đã đến và cũng không biết bao nhiêu lứa học trò đã mãi chia xa.Cánh phượng hồng bất chợt rơi, khẽ chạm vào nụ cười của những cô cậu học trò sắp ra trường,họ nhìn theo, một thoáng ngơ ngác,bâng khuâng và tiếc nuối,…
Hè về, phượng nở đỏ thắm khắp cả sân trường, sáng rực cả một góc trời. Cái khoảng xanh lục của lá non và màu xanh biếc của bầu trời lại được điểm xuyết thêm màu hoa phượng đỏ. Những chùm phượng và tiếng ve kêu râm ran, cả cánh hoa ép trong cuốn sổ lưu bút đã dần trở thành cổ tích. Hoa phượng gắn với sự lưu luyến chia tay với những ngày nghỉ hè sắp đến. Sắc đỏ mênh mang ấy là biết bao dự cảm thật nhẹ nhàng, êm dịu.
Cô học trò nhỏ sớm nay chợt giật mình: “phượng nở rồi sao?”, phượng nở là hạ sang, chân lý giản đơn của tuổi học trò đầy mơ mộng. Hoa phượng trở thành nỗi niềm của sự lưu luyến mang sắc màu của những buổi hoàng hôn đỏ thắm,như tia lửa của tình yêu thương.Mà không yêu thương sao được khi nó báo hiệu cho người ta biết rằng “Sắp phải xa nhau”. Có ai hiểu phượng nở là chia tay, sao tuổi học trò lại yêu hoa phượng? hình bóng thầy cô, bạn bè cứ trải dài theo những trang sách nhỏ, bên tấm bảng đen và trên cả nhửng buổi sớm mai với màu hoa đỏ lốm đốm in trên bầu trời, trong khoảng sân trường vắng lặng ươm đầy hoa nắng.
Phượng cũng giống như học trò, cũng không muốn chia tay, cũng không muốn ở lại một mình giữa sân trường vắng lặng, phượng cũng cô đơn lắm! Khi những cặp sách lần lượt ra về, hoa phượng ở lại nhìn theo dường như cũng có chút buồn, chút nhớ.
Phượng tự hỏi lòng rằng tại sao mình lại mang đến cái buồn nhẹ nhàng mà dai dẳng cho những tâm hồn trong sáng và hồn nhiên đến thế? Bởi hoa phượng không chỉ đẹp mà còn là tuổi thơ, là kỉ niệm, là những tháng ngày không phai dưới mái trường yêu dấu của tuổi học trò.
Mùa hạ thường đến bằng mùa thi cùng với những nhánh phượng vỹ đỏ lấp ló báo hiệu ngày chia tay. Cùng với màu đỏ rực ấy là những dòng lưu bút và những món quà lưu niệm tặng nhau.
Tạm biệt nhé, con đường đã quá đỗi trở nên thân quen, tạm biệt nhé góc sân và khoảng trời đầy những nhớ nhung, ta sẽ trưởng thành, mạnh mẽ và đủ lớn để tiếp tục đi trên con đường ta đã chọn. Nhưng mãi mãi ta sẽ nhớ như in nơi này, nơi chắp cánh cho những ước mơ…Dù ở đâu khi nhìn thấy hoa phượng ta sẽ lại nhớ về - kí ức tuyệt vời của tuổi thơ
Gió Nóng
Không biết đã bao nhiêu mùa phượng đã đến và cũng không biết bao nhiêu lứa học trò đã mãi chia xa.Cánh phượng hồng bất chợt rơi, khẽ chạm vào nụ cười của những cô cậu học trò sắp ra trường,họ nhìn theo, một thoáng ngơ ngác,bâng khuâng và tiếc nuối,…
Hè về, phượng nở đỏ thắm khắp cả sân trường, sáng rực cả một góc trời. Cái khoảng xanh lục của lá non và màu xanh biếc của bầu trời lại được điểm xuyết thêm màu hoa phượng đỏ. Những chùm phượng và tiếng ve kêu râm ran, cả cánh hoa ép trong cuốn sổ lưu bút đã dần trở thành cổ tích. Hoa phượng gắn với sự lưu luyến chia tay với những ngày nghỉ hè sắp đến. Sắc đỏ mênh mang ấy là biết bao dự cảm thật nhẹ nhàng, êm dịu.
Cô học trò nhỏ sớm nay chợt giật mình: “phượng nở rồi sao?”, phượng nở là hạ sang, chân lý giản đơn của tuổi học trò đầy mơ mộng. Hoa phượng trở thành nỗi niềm của sự lưu luyến mang sắc màu của những buổi hoàng hôn đỏ thắm,như tia lửa của tình yêu thương.Mà không yêu thương sao được khi nó báo hiệu cho người ta biết rằng “Sắp phải xa nhau”. Có ai hiểu phượng nở là chia tay, sao tuổi học trò lại yêu hoa phượng? hình bóng thầy cô, bạn bè cứ trải dài theo những trang sách nhỏ, bên tấm bảng đen và trên cả nhửng buổi sớm mai với màu hoa đỏ lốm đốm in trên bầu trời, trong khoảng sân trường vắng lặng ươm đầy hoa nắng.
Phượng cũng giống như học trò, cũng không muốn chia tay, cũng không muốn ở lại một mình giữa sân trường vắng lặng, phượng cũng cô đơn lắm! Khi những cặp sách lần lượt ra về, hoa phượng ở lại nhìn theo dường như cũng có chút buồn, chút nhớ.
Phượng tự hỏi lòng rằng tại sao mình lại mang đến cái buồn nhẹ nhàng mà dai dẳng cho những tâm hồn trong sáng và hồn nhiên đến thế? Bởi hoa phượng không chỉ đẹp mà còn là tuổi thơ, là kỉ niệm, là những tháng ngày không phai dưới mái trường yêu dấu của tuổi học trò.
Mùa hạ thường đến bằng mùa thi cùng với những nhánh phượng vỹ đỏ lấp ló báo hiệu ngày chia tay. Cùng với màu đỏ rực ấy là những dòng lưu bút và những món quà lưu niệm tặng nhau.
Tạm biệt nhé, con đường đã quá đỗi trở nên thân quen, tạm biệt nhé góc sân và khoảng trời đầy những nhớ nhung, ta sẽ trưởng thành, mạnh mẽ và đủ lớn để tiếp tục đi trên con đường ta đã chọn. Nhưng mãi mãi ta sẽ nhớ như in nơi này, nơi chắp cánh cho những ước mơ…Dù ở đâu khi nhìn thấy hoa phượng ta sẽ lại nhớ về - kí ức tuyệt vời của tuổi thơ
Gió Nóng