Mỗi người đều có một con đường một lối đi riêng, tiền bạc đôi khi chỉ phục vụ cho nhu cầu và mục đích của cuộc sống.
Mình thì cũng chẳng là gì, cũng chẳng học đến đầu đến đủa, 1 tấm bằng cử nhân IT, một gia đình nghèo khó, bôn ba vất vả với cuộc sống lo toan. Từ thằng sinh viên nghèo, mình làm rất nhiều nghề giử xe, phát tờ rơi, trông phòng net,... để kiếm tiền trang trải cho việc học để cha mẹ khỏi nhọc nhằn hơn. Ra trường với mức lương IT mình còn nuôi thêm đứa em đang học đại học, các bạn cũng biết lương IT ở VN không phải là nhiều, thật sự mà nói là thiếu sống, mình cũng chằng có ăn có chơi gì hết, thậm chí ko biết đến nhậu nhẹt, cafe nữa.
PTU cũng là cái duyên chứ không phải IT nào cũng biết đến PTU. Ngày đó công ty mình đang làm đùng 1 cái cắt giảm nhân sự, mình thất nghiệp, công việc không nhiều tiền nhưng mình thật sự thích nó, tâm trạng chán nãn sau vài tuần người con gái mình yêu thương nhất đành lòng phụ bạc tình cảm, mình càng tuyệt vọng, tạm biệt Sài Gòn, mình quay lại quê nhà từ đó đến với PTU.
Cũng hơn 1 năm với PTU, mình không đi làm nửa, từ số tiền kiếm được từ PTU mình đả trả hết nợ cho gia đình, nuôi em ăn học đến nơi đến chốn, có một cuộc sống tương đối ổn định ở một vùng quê nghèo.
Mình không biết đó là đúng hay sai nhưng mình yêu nghề, yêu IT, thích PTU và làm gì cũng làm hết mình để không bao giờ mình phải cảm thấy hối tiếc.