Mùa đông lạnh lẽo cô đơn
Trời đưa hai trái tim buồn tìm nhau.
Gặp anh tưởng bớt nỗi sầu,
Ai ngờ sa xuống bể dâu cuộc đời.
Yêu thương chót lưỡi đầu môi
Cuộc tình bỗng hoá trò chơi dối lừa
Trái tim anh quá hững hờ,
Còn em vẫn cứ dại khờ yêu anh
Tưởng như trời nối duyên lành,
Khi tình tan mới giật mình xót xa,
Anh giờ vui với người ta,
Tình xuân êm ấm nở hoa giữa đời.
Em về khóc giữa đơn côi
Gắng đi cho hết kiếp người dối gian.
Ngày sau về chốn thiên đàng
Mong tình yên giấc mồ hoang lạnh lùng.
Nhưng tôi nhớ anh vô cùng, tôi chủ động liên lạc. Anh lạnh lùng nhắc mãi một câu : “ Đừng liên lạc nữa, đừng làm phiền tôi”
Tôi ước gì lại được lẽo đẽo theo anh dọc những con đường mùa thu, dù anh chỉ coi là bạn, nhưng muộn rồi. 57 ngày yêu đương để chấm dứt tất cả, Anh ra đi mãi mãi. Tôi về với mùa hè, với màu hoa chỉ nhìn thôi cũng làm tôi rơi nước mắt
Bao giờ cho đến mùa thu, ai sẽ đưa em đi trên những con đường hoa sữa nữa ?
Sao anh nỡ đành quên !..........