Haizz. Vòng 2 này là vòng năng khiếu mà chẳng có năng khiếu gì cả. Hoa tay thì mọc dưới chân. Hát như mèo kêu... Thôi viết vài dòng linh tinh, coi như lần đầu tiên (và cuối cùng) kể về những câu chuyện tình yêu của tôi, câu chuyện về những người con trai - đàn ông mà tôi từng thương nhớ, từng rũ bỏ, từng đau lòng, về người làm tôi thay đổi, về người cho tôi sức mạnh chấp nhận cùng bước đi trên con đường gập ghềnh chưa biết bao giờ thênh thang mà chỉ cần có người ấy ở bên.
---------------------------
1. Những bóng mây trôi qua bầu trời
Có những áng mây không mang mưa tới, mà chỉ để tô điểm cho bầu trời xanh ngắt một vệt trắng mơ màng.
Có những người sinh ra chỉ để gây nên nỗi nhớ thương ở người khác.
Trong cuộc đời đã gặp nhiều người như thế. Có người là bạn học. Có người là qua đường. Có người chỉ là một nick ảo trên mạng.
Điểm chung duy nhất giữa họ, là đã khiến trái tim tôi lỗi 1 nhịp.
Cuộc sống của một cô bé là tôi chỉ xoay quanh sách vở, gà lợn ruộng đồng. Bạn bè rất ít. Thân với vài đứa, "đau khổ" muốn chết khi 1 đứa có thêm lũ bạn mới.
Thời gian như dòng sông nhỏ bình lặng trôi.
Những sóng gió lớn nhất cũng chỉ là 1 bài kiểm tra bị điểm kém, một đôi lần bị thầy chủ nhiệm hỏi: Em không có cái quần nào dài hơn à (chả là đã học cấp 2 mà đồ may từ thời lớp 4), 1 lần bỏ ve sầu trong túi quần bị cô giáo phát hiện vì đột nhiên ve kêu toáng trong giờ học, 1 lần bỏ cái da rắn lột vào cặp bạn học làm nó suýt ngất...
Những thú vui lãng mạn nhất khi đến trường là 1 mình tay đút túi quần đi từ bên này sang bên kia của sân trường rộng hàng trăm mét, lội trên từng ô cỏ bắt châu chấu, leo lên tường bao bẻ hoa xoan, trốn tiết thể dục lên đồi ngắm hoa mua, trên đường đi học về tháo dép lội ruộng hái 1 loài hoa không tên thơm ngát.....
Hoàn toàn không có chỗ cho tụi con trai vô tích sự !
Nhưng một đôi khi,
giống như giữa đêm khuya tĩnh mịch vang lên tiếng "ding" "ding"
giống như giữa khoảng trời trong veo vô tận chợt có một mảng mây vắt ngang
đó là một cậu bạn đã giúp tôi gom sách vở khi tôi chạy trốn vào 1 xó tối tăm khóc cạn nước mắt vì bị lũ con trai xổ tung cặp, lôi từng cái thiệp, từng món đồ vứt đi tôi nhặt về cất giấu như kho báu...làm trò cười
đó là một anh chàng cho tôi đi nhờ xe giữa một trưa nắng như thiêu
đó là một cậu bạn tôi từng vác thước tây hò hét đuổi đánh, bỗng một hôm cao lớn khác thường (và đẹp trai nữa, hihi)
đó là một người lắng nghe mọi điều tôi kể, trả lời tôi mọi câu hỏi, và bảo vệ tôi trước bao nhiêu ánh mắt tò mò bằng cái gật đầu (chắc là đùa): ừ, choa đang tán nhau
..........
những bóng mây đến vội vàng rồi trôi đi vội vàng
sau tiếng "ding" "ding", đêm trở về với đêm
2. Chính em
Tôi từng mơ khi lớn lên sẽ được sống trong một ngôi nhà sàn bên một hồ nước thật lớn.
Một ngày nọ, sinh nhật thầy chủ nhiệm, tôi đứng một mình nhìn ra hồ nước trước nhà thầy, tán gẫu với một cậu bạn cùng lớp. Giây phút ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt u buồn, sâu thăm thẳm không thấy đáy, tôi thấy trái tim mình dường như...ngừng đập.
Hôm ấy bạn hát bài "Chính em" tặng thầy và bạn gái của thầy. Nhưng với tôi, tôi nghe như đâu đó trong tim tôi đang nhảy nhót loạn xạ: Chính hắn, chính là hắn đấy.
Tình đầu của tôi, đến với tôi vào một chiều thu năm tôi 17 tuổi, một cách ngây ngô như thế.
Hôm ấy bạn đưa cho tôi 1 cái bánh với vỏ màu xanh ngọc, bảo tôi: ăn đi, chi mà khép nép rứa? Tôi cũng ném cho bạn một cái, bảo: mi ham ăn thì ăn nhiều vô
Bạn nhét vào túi áo: để giành, ko ăn. Ôi chao, ngôn ngữ tình yêu của tôi....
Chiếc bánh ấy tôi không ăn, đem giấu sâu trong đáy cặp. Rồi một hôm phát hiện bánh nát bét vì cặp bị quăng quật nhiều, thì lại lấy ra giấu vào chiếc hộp nhỏ để trên chạn.
Tôi ước gì tôi có thể giữ nó nhiều năm về sau, như tôi đã giữ hình ảnh bạn trong tim tôi. Bởi vì một lần cậu em tôi mò được cái hộp, thấy bánh và hỏi: cho em nhé. Tôi chưa từng tiếc với em tôi điều gì. Từng chiếc kẹo, từng viên phấn màu được cho, hay nhặt được ở đâu cũng đều mang về cho em. Nhưng giây phút ấy, trong lòng tôi thực sự luyến tiếc, dù tôi ừ rất gọn.
Một thời gian dài, tôi chủ động chạy xuống ngồi cùng bạn những tiết môn phụ. Lí do: giúp bạn học hóa.
Một thời gian dài, tôi chăm chú theo dõi từng trận bóng đá của lớp, của trường có bạn tham gia. Lí do: cổ vũ cho lớp.
Một thời gian dài, tôi ngại ngần chia sẻ với 2 cô bạn thân của tôi. Lí do: 1 ng là bạn gái cũ của bạn, 1 ng đã từng thích bạn.
Một thời gian dài, tôi cố tình thu xếp sách vở thật chậm mỗi khi ra về, để khi bạn bước ra cửa và quay lại nhìn về phía tôi (chả biết có phải nhìn tôi hay ko), sẽ bắt gặp tôi đang ngước mắt nhìn lên...
....
Một vài người bảo tôi và bạn là một đôi.
Một vài người bảo bạn thích tôi.
Tất cả mọi người bảo tôi thích bạn.
9 năm đã trôi qua từ chiều thu ấy. Tôi chẳng còn nhớ bạn trông như thế nào ở thời điểm tôi nhìn vào mắt bạn. Nhưng tôi nhớ như in cảm giác bồi hồi trên đường tới trường mỗi ngày. Nhưng tôi nhớ như in nỗi hân hoan vui vẻ khi bạn nhờ tôi giữ giùm quần áo trong mỗi trận bóng. Nhưng tôi nhớ như in nỗi nhớ quay quắt khi tôi đi về phía Nam còn bạn đi về phía Bắc nhập học ĐH.
Những ngày ĐH, một mình giữa xứ Huế mộng mơ, biết bao lần tôi thấy lòng cuộn sóng khi nghe những bài Duy Mạnh hát - những bài bạn hay hát, biết bao lần tôi tưởng muốn hét toáng lên gọi tên bạn khi nhìn thấy một dáng hình quen thuộc, 1 cái áo sọc quen thuộc, cái cặp đeo bên hông quen thuộc...rồi chợt nhớ: bạn đâu có ở đây...biết bao lần đạp xe vài chục cây số về biển chỉ để nghe lòng cuộn sóng nhớ khi bạn hát: Tình em là đại dương...
Tôi đếm từng ngày đợi đến tết để đến ngày họp lớp. Nhưng năm đầu bạn ko tới. Tôi lại đếm ngược từ 365 về 1 đến cái tết thứ 2. Năm ấy họp 2 lần, cái lần tôi tới thì bạn ko tới, và lần bạn tới thì tôi không tới được. Tôi viết một bức thư dài, kể về Huế và vài câu chuyện vui vẻ. Bạn không tới, tôi buông tay để bức thư rơi xuống dòng Ngàn Sâu. Tôi buông tay.
Tình đầu của tôi...
Chưa từng buồn
Chưa từng hỏi bạn nghĩ gì về tôi
Chưa từng hỏi bạn có mến tôi ko
......
Từ đó về sau, lòng tôi thênh thang bước. Trái tim tôi vài lần rung rinh. Nhưng thẳm sâu nơi đáy hồn, tôi biết, bạn vẫn ở đấy, để khi buồn hay vui tôi đều nhớ về, và được tiếp thêm sức mạnh.
3. Nước mắt không để giành cho người không yêu tôi
Lần đầu tiên thất tình
Nghĩ lại thấy mình ngu
Người đàn ông như thế: 28 tuổi, hiền lành, con duy nhất, cùng quê, gđ tử tế, công việc ổn định, lương cao, không rượu chè bida game gái gú thuốc lá
mà buông tay cái rẹt
Đã chuẩn bị cho ngày về ra mắt gđ
Đã nhẩm tính sơ sơ, nên mặc gì, nói gì, làm gì ngày trọng đại đó
Đã nghĩ đến về sau làm dâu phải cư xử như thế nào cho phù hợp
Đã nghĩ 1 tuần nên ăn những món gì
Ấy thế rồi một hôm, trong lòng thấy lợn cợn. Chẳng tìm ra lí do nào để lí giải, mọi chuyện hoàn toàn bình thường. Chỉ là, tự nhiên, tự nhiên cảm thấy thế. Unfriend. Xóa hết sms.
Yêu thì ko lăn tăn. Lăn tăn thì ko yêu. Thế thôi mà.
Rồi thì được biết người ta đã từng có ng khác, từng đưa về giới thiệu, bị phản đối quyết liệt nên đành từ bỏ. Chưa đầy 1 năm thôi, hẳn trong lòng còn nguyên. Tôi thì quá phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của nhà người ta. Haiz.
Hỏi một cách nhẹ nhàng. Người ta bảo: a ở bên em nhưng ko có tình cảm được.
Ờ, thì thôi. Không tự tin có thể làm người ta yêu mình, thì dứt ngay và luôn.
Nhưng mà, lòng kiêu hãnh chỉ giống như thuốc tê. Khi quyết định rồi, thuốc tan rồi, mới ngấm đau.
Rõ ràng tôi thật lòng cảm mến người ta, người ta không mến tôi thì lượn đi cho nước nó trong, lại bày trò tán tỉnh, cưa cẩm, bày trò socola 14/2 với ra mắt gđ
Có người bảo tôi dại, điều kiện tốt, tính tình tốt, có ai yêu mà sống được đâu, người xưa ko yêu vẫn ở với nhau đấy thôi
Có người bảo: đời còn dài, giai còn nhiều, tiếc gì cái thằng ko yêu mình
.......
Tôi ốm. Nằm bẹp dí như con gián chết. Bụng đau. Tay đau. Chân đau. Đầu cũng đau.
Cô bạn cùng phòng nấu cơm bảo dậy ăn, cố bò dậy, ôi chao, thịt lợn xào mà bỏ bột nghệ...lại leo lên giường nằm bẹp.
Ngày xưa ngoác miệng cười cợt lũ con gái cứ thất tình là chết đi sống lại. Giờ mới biết thế nào là thảm.
2 ngày sau, đi làm, đi loanh quanh, lòng vơi đi
Chỉ 2 ngày đã lết dậy được, thì ra người ta cũng đâu có quan trọng với mình đến thế. Chỉ là hơi tiếc nuối chút thôi. Cơm đưa vào miệng còn để rớt. Haizzzz
Đêm, bạn cùng phòng hỏi, kể sơ sơ, bạn bảo: tớ ko ngờ hắn tệ với cậu như vậy.
Nghe mà muốn khóc.
Nhưng tôi đã không khóc. Nước mắt không để giành cho người không yêu tôi.
4. thế giới mênh mông thế, chẳng nhẽ không có người giành cho tôi
Tiêu chuẩn chọn chồng:
- là người tử tế
- không có đạo
- chưa có con riêng
- công việc ổn định trong bán kính 50km
- có tầm nhìn
- có nghị lực
- hiền lành dễ tính
1 tuần sau ngày thất tình khốn khổ khốn nạn, google tìm vài site kết bạn, lập hồ sơ, lọc hồ sơ rồi gửi thư kết bạn
vài hôm sau, có thư trả lời, có thư mới, chọn lựa và trả lời
2 tuần sau, rủ 1 chị đồng nghiệp đi gặp mặt 1 ng có vẻ tử tế. Cả buổi, hắn ngồi nhìn chị kia như muốn rớt con mắt. Gái 1 con mà. Bye.
1 tuần sau, một m gặp 1 người khác, với lời hứa: hẹn cafe thôi nhé, ko phải hẹn hò. Anh bạn nhỏ thó, gầy gò, nhưng vui tính. Nhưng chỉ là là hẹn cafe thui mà.
1 tuần sau, 1 ng khác hẹn gặp. Trước ngày hẹn, google 1 phát: tìm em gái, tìm chị gái, tìm chị nuôi... Chạy không kịp nhặt dép
......
ơ hay
thế giới mênh mông thế, chẳng nhẽ không có người giành cho tôi
người đàn ông của tôi, anh ở đâu?
5. Nắm tay anh đi suốt cuộc đời
trong số những ng làm quen trên site ấy, có 1 ng nói chuyện rất hợp. Tám cả ngày. Anh A kể rất nhiều chuyện riêng tư, buồn bã về cuộc đời a. Và rất hiểu tôi. Dù chỉ qua những dòng chữ cũng biết tôi vui hay buồn.
Một người khác (B) hầu như chỉ nói chuyện về công việc, chừng mực, chẳng có gì ấn tượng.
1 ngày nọ, cái người chẳng có gì ấn tượng ấy hẹn gặp. Hẹn 3h, tôi bảo: nắng lắm. Anh bảo: thế trời mát rồi em đi cũng được.
Ờ chờ trời mát thì ta ngủ 1 giấc đã. Úp đt ngủ queo râu. 3h15, đt reo ầm ĩ, bên kia cười giòn tan: ngủ dậy chưa em
4h kém 15 có mặt tại điểm hẹn. Chủ quán bưng cafe ra và bảo: thấy chú này đợi từ 1h, tưởng bị leo cây chứ @@
cuộc gặp đầu tiên dài 1 tiếng rưỡi. Cũng bình thường. Ừ thì cũng to cao trắng trẻo hơn m mong đợi. Ừ thì nói chuyện có vẻ đàng hoàng vui vẻ. Nhưng sao chẳng thấy con tim nhúc nhích gì.
Bởi cái loại ẩm ương như tôi, đã thích là thích từ cái nhìn đầu tiên.
Anh A vẫn chat chít, vẫn hiểu tôi. Anh thích phượt. Nghe tôi kể tôi 1 mình 1 xe máy đi ĐL, BT, VT vài ba trăm cây số ko thèm lăn tăn, a bảo 1 ngày nào đó hãy đi cùng a.
Một ngày nọ, tôi muốn trở lại biển. Tôi nhớ biển. Anh B bảo: mai m đi VT chơi.
Đường đi xa ngút ngàn. Tôi nhất quyết đòi chở, bằng xe của tôi. A ngồi sau, tay chân đặt đúng nơi quy định
thỉnh thoảng tôi để đồng hồ tốc kế vượt qua số 80 thì khẽ khàng bảo: đi từ từ cũng được em ạ
)
Biển mát rượi. Những ngày này lòng tôi buồn hiu hắt. Người kể những câu chuyện về cuộc đời "lên voi xuống chó" của người. Có tất cả: công ty, xe đẹp, nhà đẹp, ng đẹp. Rồi mất tất cả: cty phá sản, xe nát, nhà bán, ng đẹp bỏ, nợ nần chồng chất, cv lay lắt...Tôi kể người nghe về cuộc tình đã mất, về những việc tôi ko muốn làm nhưng phải làm, về những ước mơ đã lụi tắt.
Tôi khóc.
Đường về nắng chiếu liêu xiêu. Tôi ngồi sau xe, quay 2 chân về 1 bên đung đưa. Người bảo: cho mượn lưng anh mà dựa.
ừ nhỉ, lòng tôi nặng trĩu, dựa giẫm chút chắc bớt nặng. Về sau, nếu cảm thấy trên vai quá nặng, lại dựa vào anh, có được không ta?
..........
Trái tim tôi không rung rinh, không nhảy loạn xạ, không cuộn sóng.
Chỉ thấy bình yên.
.........
Một vài người bảo tôi dại. Nợ nần thế, công việc long đong thế, yêu chi cho khổ.
Một vài người bảo: đàn ông bị bỏ thì phải có lí do ghê gớm lắm, cẩn thận.
Tôi cân đo đong đếm
Một bên là sự tốt bụng và tử tế, hiểu và chấp nhận mọi tật xấu của tôi, nấu ăn ngon, sạch sẽ, gọn gàng, làm việc nhà rất giỏi, sống rất tình cảm, tinh tế, biết trước biết sau, giao tiếp tốt, dù rơi tận đáy sâu thất bại vẫn ko tuyệt vọng, ko sụp đổ, lại to cao sáng sủa.
Một bên là khoản nợ bằng 10 năm lương của tôi, không nhà cửa, không công việc có lương.
Tôi vào MMO này để tìm cách kiếm tiền. Tiền với tôi rất đỗi quan trọng. Vì tôi đã sống nhiều năm không có tiền, thật sự không thể ngóc đầu lên được.
Tôi có nhiều giấc mơ cần có tiền để thực hiện. Ko có tiền, giấc mơ của tôi sẽ gác lại mãi mãi.
Nhưng tôi tin, người đàn ông ấy, nhất định ko để người phụ nữ của anh phải khổ. Và người đàn ông ấy, làm tôi thấy m trở nên mạnh mẽ. Người đàn ông ấy, sẽ cùng tôi thực hiện những giấc mơ chung.
Ngày ngày tôi quanh quẩn MMO, mua cái này, bán cái kia, lời lãi ko nhiều, nhưng đủ nuôi 2 ng, còn trả bớt được chút nợ lãi cao.
Người tiết kiệm hơn, bớt cả nể, bớt sĩ diện hão, làm việc chăm chỉ hơn nữa.
1 năm sau, người xin được công việc mới. Lương thấp. Nhưng có lương.
Từ đây tôi gần như ngừng các hoạt động MMO. Đã đến lúc trả lại vai trò trụ cột cho anh. No đói gì tôi cũng chịu được, tôi cóc quan tâm, miễn để anh được làm đàn ông đúng nghĩa.
Khi tôi bảo a: m cưới đi, là lúc tôi tin: anh yêu tôi đủ nhiều. Tôi biết tôi cũng yêu anh đủ nhiều.
Phía trước còn bao gian nan, bao nhiêu việc cần làm: trả nợ, đổi xe, mua đất, làm nhà, sinh con, phụng dưỡng bố mẹ...khi mà lương 2 ng cộng lại chỉ đủ ăn, khoản nợ 10 năm lương vẫn treo lơ lửng...
Đôi khi, người ta phải lựa chọn giữa thứ mình cần, và thứ mình muốn. Tôi muốn có tiền, thật nhiều tiền. Nhưng có ít tiền tôi vẫn sống vui vẻ được. Miễn tôi cảm thấy bình yên. Cái tôi cần là cảm giác được an toàn, mặc trời long đất lở vẫn có thể cuộn mình trong lòng người đàn ông của tôi ngủ ngon lành. Nên tôi chọn anh, chọn con đường gian nan gập ghềnh chưa biết tới ngày nào bằng phẳng.
Tôi dại đấy. Kệ tôi.
Người có ít tiền thường nghĩ rằng: Có nhiều tiền rồi ta sẽ hạnh phúc.
Người có nhiều tiền nghĩ: Lúc chưa có tiền sao mà hạnh phúc thế.
Tôi mong rằng đến lúc tôi có nhiều tiền, tôi vẫn thấy hạnh phúc như bây giờ, không cần nhiều hơn.
Hôm nay đây, tôi viết những dòng này với ngập tràn niềm tin rằng chúng tôi sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Sẽ có những lúc muốn buông tay, nhưng để đi đến ngày này, tôi đã bỏ lại sau lưng biết bao ngày mà tôi từng nghĩ: đây là ngày đen tối nhất trong đời mình. Có thể ngày ấy chưa tới. Nhưng biết đâu, đã qua rồi.
Làm người, đôi khi, hạnh phúc nghĩa là thấy đủ. Thấy đủ và hài lòng với những gì mình có, chỉ cần thế thôi.