Event Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11 Với Ban Quản Trị

Status
Not open for further replies.

chemgio

Moderator
Joined
Nov 7, 2010
Messages
3,406
Reactions
4,475
MR
20.081
$300.00
ông bà ta thường nói ,không thầy đố mày làm nên ,hay muốn sang thì băc cầu kiều ,muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy ,hay nhất tự vi sư ,bán tự vi sư ,truyền thống của dân tộc ta là tôn sư trọng đạo ,ngày xưa theo nho giáo thì quân,sư ,phụ ,vua ,thầy ,cha ,tiếp nối truyền thống đó, hôm nay, ban quản trị forum mmo4me tổ chức event này để chào mừng ngày nhà giáo việt nam 20-11 với sự tài trợ của shin ,mong anh em tham gia nhiệt tình , event tổ chức với mục đích nhắc nhở mọi người nhớ đến thầy cô ,những người dìu dắt chúng ta trên con đường học vấn ,truyền đạt kiến thức cho chúng ta để chúng ta vào đời ,

thể lệ tham gia cuộc thi :
hãy post 1 câu ca dao ,tục ngữ liên quan đến tình thầy trò ,cô trò hay nói về thầy cô + 1 video clip nói về thầy cô ,hay tình thầy trò cô trò + kể về 1 kỷ niệm đáng nhớ nhất của bạn với thầy cô của bạn trong thời học sinh ,sinh viên

giải thưởng :
giải nhất: 7pm ,
giải nhì: 5 pm ,
giải ba: 3pm


event kết thúc vào ngày 21-11 ,các bài dự thi sẽ được chấm giải bởi mình nhé
chú ý giải thưởng này là của shin nên anh em cảm ơn shin nhé :D

mình có rất nhiều kỷ niệm với thầy cô ,nhớ ngày xưa 20 mấy năm trước mình học lớp 2 giờ ra chơi do giỡn hớt với bạn nên mình bị trặc chân không đi về nhà được ,thế là cuối buổi học cô giáo cho mình ngồi lên yên sau của cô giáo rồi cô dắt xe đạp của cô để đưa mình về nhà ,mình còn nhớ cô tên Hoa ,ôi cô giáo của tôi

khi lên cấp 3 khi đọc tổng kết điểm môn lý ,bài thi cuối cùng mình nhớ mình có 4đ thôi mà sao cô đọc mình 8đ thế là lót tót lên nói với cô em có 4đ ah đâu phải 8đ đâu cô ,nói 2,3 lần như vậy ,cô nhìn mình cô cười ,cô nói em được 8đ thế là mình hiểu ý cô rồi ,thế là đi về lại chỗ ngồi

còn cô văn khi đọc điểm bài kiểm tra cuối mình nhớ mình có 4d mà sao cô độc mình 6đ hay 7đ gì đó,thế là cũng đi lên hỏi cô ,cô nói và cô cười em được ,6,7đ thế là cũng đi về và nhớ là lúc trước cô nói trong năm học ai hay phát biểu cô sẽ cộng điểm thế là mình đã hiểu tại sao

còn cô sinh vật ,lúc đó khi biết tin không thi tốt nghiệp môn sinh vật ,ngày hôm sau cô cho kiểm tra 15 phút hay 1 tiết gì đó ,mà không hiểu sao cuốn đề cương sinh vật mình bỏ đâu mất tiêu thế là lên nói với cô ,cô cho em khi khác kiểm tra lại ,cuốn đề cương em bỏ đâu mất ,cô trả lời hay là không thi tốt nghiệp nữa nên bỏ rồi ,sau đó thì cô cũng để cho mình không kiểm ra ,chỉ có việc ngồi chơi ,mấy đứa bạn đưa cuốn đề cương mình đọc cho tụi nó chép :D ,sau đó cô cũng không kêu mình kiểm tra ,hình như cô không tính điểm bài đó cho mình hoặc là cô cho mình điểm cao hay sao ấy cho nên môn sinh vẫn cao điểm

mỗi năm có dịp mình đều về lại trường thăm lại thầy cô ,giờ thì nhiều người đã về hưu không còn nữa ,nhưng mình vẫn nhớ và tâm niệm câu : nhất tự vi sư ,bán tự vi sư :D uống nước nhớ nguồn ,ăn trái nhớ kẻ trồng cây :D
 
Last edited:
Người lái đò

Một đời người - một dòng sông...
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...


 
Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói đố mày làm nên
- Tôn sư trọng đạo
- Nhất tự vi sư, bán tự vi sư
- Một chữ nên thầy
Một ngày nên nghĩa
- Gươm vàng rớt xuống hồ Tây
Công cha cũng trọng, nghĩa thầy cũng sâu
 
mình nghĩ nên kể kỉ niệm đáng nhớ là đủ để hồi tưởng lại kỉ niệm và chia sẻ nó với mọi người rồi còn post clip với ca dao tục ngữ thì có vẻ như chỉ để làm cho có vì lên mạng share 1 phát rồi copy paste chứ nhiều khi cả người post lẫn ban tổ chức cũng ko ai đọc ca dao và xem clip nữa >.<

Mai có thời gian tâm sự sau :D
 
mình nghĩ nên kể kỉ niệm đáng nhớ là đủ để hồi tưởng lại kỉ niệm và chia sẻ nó với mọi người rồi còn post clip với ca dao tục ngữ thì có vẻ như chỉ để làm cho có vì lên mạng share 1 phát rồi copy paste chứ nhiều khi cả người post lẫn ban tổ chức cũng ko ai đọc ca dao và xem clip nữa >.<

Mai có thời gian tâm sự sau :D
cái gì cũng phải có bắt đầu mở rộng kết bài ,chứ ko thể nhảy vào 1 cái kết bài được :D
 
từ ngày đi học đến h chưa ông thầy bà cô nào cho mình một sự thú vị trong việc học cả :( quá máy móc
 
cái gì cũng phải có bắt đầu mở rộng kết bài ,chứ ko thể nhảy vào 1 cái kết bài được :D
event để mọi người chia sẻ nên là bắt buộc phải có cả 3 thứ : clip , cadao , kỉ niệm mới hợp lệ hả cậu :)
 
event để mọi người chia sẻ nên là bắt buộc phải có cả 3 thứ : clip , cadao , kỉ niệm mới hợp lệ hả cậu :)
và đó cũng là thể hiện tấm lòng tôn trọng ghi nhớ công ơn thầy cô ,những người dìu dắt và truyền dạy kiến thức để chúng ta vào đời ,qua event này có thể tụi mình sẽ biết được thêm nhiều câu ca dao tục ngữ danh ngôn hay và lạ về thầy cô thì sao cho nên phải có đủ là vậy :D
 
Bài học làm người từ cô giáo dạy Sử

Một người qua đường khiến ta thoáng nhớ rồi quên, nhưng một người thầy sẽ mãi theo ta trong từng trang viết. Những bài học của người luôn theo ta mãi cuộc đời.


Sau ba năm tôi mới có dịp trở lại trường cũ. Mọi thứ không thay đổi nhiều, sân trường vẫn rợp bóng cây, và những chiếc ghế đá vẫn ở đó, trầm mặc và nhẫn nhịn. Tiếng cô giảng đều đều trên lớp và ánh mắt ngây thơ của đám trẻ học trò khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm thời cắp sách. Tiếng trống trường đã điểm, giờ ra chơi đến.
Tôi lại bóng dáng của cô từ trong lớp, vẫn dáng hình ngày xưa khi gieo mầm con chữ cho chúng tôi. Cô vẫn tận tụy đến lớp, vẫn chèo lái những con thuyền mơ ước của những cậu học trò nhỏ chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng cô nhẹ nhàng phân tích cho học sinh chúng tôi những sự kiện lịch sử đáng nhớ, những chiến thắng vang dội của quân ta khắp các chiến trường. Chốc chốc cô ngừng giảng và nhìn đám học trò đang tròn mắt suy ngẫm. Chính cô cũng không thể nhận ra được những thế hệ học trò đó còn nhớ mãi công ơn của cô tự ngày nào.
Cô về trường tôi từ khi trường chỉ có mái lá đơn sơ. Ngày mưa cũng như ngày nắng cô vẫn đạp chiếc xe Thống Nhất đã bạc màu đến lớp. Có lần những hôm trời mưa bão rất to mà cô vẫn cố đạp hơn chục cây số đến lớp vì sợ học sinh phải chờ. Có khi nước ngập quá bánh xe mà cô vẫn bước tiếp, đến lớp thì cả thầy cả trò đều ướt hết.
Phòng học dột nát không thể theo học. Những khi mưa gió như vậy cô lại nhớ về vùng quê Bình Lục, nơi người ta vẫn “cưỡi trâu đi họp huyện” cô lại thấy xót thương. Cô thường kể cho chúng tôi nghe rất nhiều về miền quê và gia đình cô. Miền quê chiêm trũng, ngập quanh năm những có nghị lực phi thường.
Giờ đây khi mọi thứ đã được thay mới, cô vẫn ngày ngày đến lớp. Là một giáo viên dạy sử nên tính cô rất nghiêm khắc. Cô luôn dạy chúng tôi phải biết tự phấn đấu vươn lên. Cô thường bảo, lịch sử là cái gốc rễ của một quốc gia dân tộc, khi các em hiểu sử cũng hiểu truyền thống quý báu của ông cha ta, biết mà học hỏi, biết mà phát huy những truyền thống quý báu đó. Theo lời dạy đó, mỗi thế hệ học sinh chúng tôi đều cố gắng trở thành một học sinh ngoan trong mắt cô.
Đã 27 năm trôi qua với bao thế hệ học trò đến và đi khỏi ngôi trường này, nhưng hình bóng cô mỗi ngày lên lớp thì vẫn vậy. Những học trò đầu tiên của cô nay đã đầu hai thứ tóc cũng không sao quên được những lời dạy, những kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn dạy cách làm sao để hiểu và nhớ về một sự kiện lịch sử lâu nhất. “Chỉ khi các em hiểu rõ nguyên nhân tại sao và giải thích được những sự kiện, những mối ràng buộc đó thì em mới có thể làm tốt một bài lịch sử”.

Tôi còn nhớ kỷ niệm về cô khi còn đang học phổ thông. Là một học sinh chuyên văn nên tôi rất thích những môn xã hội, đặc biệt là tìm hiểu những kiến thức lịch sử. Khi còn học ở trung học cơ sở tôi đã được nghe những thông tin về cô với phương pháp dạy hay, là một giáo viên giỏi ở trường. Và khi theo học cô tôi thực sự bị thuyết phục bởi cách giảng dạy ân cần và chu đáo.
Trong những giờ giảng, cô nhấn mạnh đến những sự kiện then chốt nhất, có tính quyết định đến giai đoạn lịch sử đang nghiên cứu. Cô thường dặn chúng tôi: “muốn học được lịch sử thì cần phải biết hệ thống kiến thức, tóm gọn vấn đề lại rồi triển khai thật nhỏ ra. Như vậy vừa nhớ lâu lại không bị mất ý”. Theo lời khuyên của cô, mỗi chúng tôi đều nhớ rất rõ những vấn đề lịch sử và không hề bỏ sót chút nào khi làm bài kiểm tra.
Không chỉ cho chúng tôi những bài học lịch sử mà cô còn dậy cách đối nhân xử thế ở đời. Cô cho mỗi chúng tôi biết thế nào là cuộc sống thực tại, nó không màu hồng cũng không trải thảm đỏ mà mỗi trái tim non nớt chúng tôi vẫn hoài tưởng. Cô vẫn ví, cuộc đời như một cuộc chiến đấu chính bản thân mình vậy. Nếu kiên cường thì họ sẽ không bao giờ gục ngã, nhưng chỉ cần sơ xảy họ có thể đánh đổi cả cuộc đời. Tôi mơ hồ hiểu những gì cô nói, nhưng đến giờ thì đó lại là bài học đáng giá theo mãi cuộc đời tôi.
Mỗi một năm trôi qua cô đón một thế hệ học trò tìm đến những điều mới mẻ trong trang sách lịch sử. Nhưng cũng là lúc cô tiễn thế hệ học trò của mình đi. 40 năm như vậy, sau 27 năm mà “tay lái” của cô vẫn vững mái chèo. Cô không còn đạp xe đến lớp như ngày xưa nữa, cô không còn giảng bài khi lớp ngập mưa, nhưng những tiếng giảng của cô vẫn trong trẻo và dịu hiền. Nó vẫn hàng ngày dẫn dắt những thế hệ học trò như chúng tôi tìm đến được những chân trời mới.
Cô trang bị cho mỗi chúng tôi đầy đủ hành trang tri thức và vốn sống của cô để chúng tôi không còn lạ lẫm và bỡ ngỡ khi bước chân vào đời. Những đồng nghiệp của cô vẫn nghĩ sao cô tận tâm với học trò đến vậy. Cô cười nhẹ và nói: “Nó đã theo cái nghiệp mất rồi, thiếu học sinh như thiếu chân tay vậy. Không sao chịu được”.
Có lẽ nhờ cô mà những bài giảng lịch sử vẫn thấm nhuần trong tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự kiện tôi không quên tìm kỹ về nguyên nhân của nó. Hiểu nghề để làm nghề như cô vẫn dặn chúng tôi. Sẽ mãi nhớ những kỷ niệm về cô, kỷ niệm về thời học trò và những bài giảng quý báu mà cô đã trao tặng cho mỗi chúng em. Chúng em sẽ luôn trân trọng nó như món quà quý giá nhất của cuộc đời.
 
Mình xin post 1 câu ngắn gọn để nói lên công ơn của thầy cô: "Không thầy đố mày làm nên" Cám ơn Shin nhé
 
Event ý nghĩa :D
kỉ niệm của mình là cô chủ nhiệm hồi năm lớp 4, cực thương mình luôn, nhớ hồi đó học cũng ko khá khẩm mấy mà đc cô chọn đi thi hsg, 1 số bạn trong lớp phản đối vì mỗi lớp chỉ đc chọn 3 người thôi, mình cũng từ chối nhưng cô nhất quyết bắt mình đi thi, thế éo nào mà mình lại đậu còn 2 đứa kia học khá hơn mình rất nhiều thì rớt :p nghĩ lại vẫn thấy vui :D
ca dao tục ngữ thì nhìu mà mình ko nhớ mấy, chỉ nhớ 1 câu bất hủ: Không thầy đố mầy làm nên :D
tặng các bạn 1 bài rap về thầy cô nhóe
 
I/Ca dao “Mấy ai là kẻ không thầy Thế gian thường nói đố mày làm nên”

II/ CHuyện kỉ niêm
Đã hơn 12 năm trôi qua rồi, một khoảng thời gian không phải ngắn, nó đã lớn lên nhiều, đã đi nhiều nơi, đã học qua nhiều thầy cô giáo nhưng có một người mà nó sẽ không bao giờ quên, một người cô đã cho nó những kỉ niệm đẹp nhất thời thơ dại...
12 tuổi, nó là một con bé nhỏ xíu, ham học nhưng cũng hơi nghịch ngợm. Một ngày nọ, nó bỗng thấy chán với những trò chơi vẫn diễn ra hằng ngày của đám con gái, bỗng nó nảy ra ý kiến và một kế hoạch được dựng nên. Bắt đầu là việc phải tìm ra được vài mẩu đất sét, nhưng tìm ở đâu khi trường nó bao quanh là đồng ruộng, thế là một đứa được cử để đèo nó về nhà, cũng dễ dàng tìm thấy mẩu đất đúng yêu cầu khi nhà nó là trường dạy mẫu giáo. Thế là khâu chuẩn bị đã hoàn thành. Giờ ra chơi cả nhóm loay hoay ở phía cuối lớp, hai con rắn nhỏ, một xanh, một vàng nghệ đã được cả bọn tạo nên, nhìn vào không thể nào phân biệt đó lại là rắn giả. Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp đã vang lên. Trống ngực nó đập dồn, hồi hộp, lo lắng, bất an,... là những gì nó cảm nhận lúc ấy, nhưng nghĩ đến sẽ tạo ra một trận cười cho cả lớp lại khiến nó tiếp tục chờ đợi. Và rồi tiết học bắt đầu, nhưng phấn lại không có trên bàn như mọi hôm,(đơn giản nó đã cố tình giấu vào ngăn bàn), cô giáo phải đưa tay vào và ... một tiếng hét vang lên, cả lớp cười ồ(đúng như dự đoán của nó)nhưng rồi bỗng im bặt,nó thấy lạnh nơi sống lưng vì thấy khuôn mặt cô đã chuyển sang tái nhạt và mắt bắt đầu nhắm lại. Cô nằm đó, trong phòng y tế của nhà trường, không nói gì, chỉ nhìn nó, một đứa học trò luôn được cô tin tưởng, là niềm tự hào trong những năm qua... thế mà hôm nay... Chắc nó làm cô thất vọng nhiều lắm! Những ngày sau đó tiết học của cô được thay bởi một giáo viên khác. Nó đâu biết rằng trò đùa của nó ngày hôm ấy đã vô tình khiến bệnh tim của cô tái phát, cô phải nhập viện. Một tuần sau, cô khỏi bệnh và trở lại đứng lớp, nó thấy hối hận và xấu hổ, nó sợ gặp cô nhưng cô vẫn quan tâm đến nó như những ngày trước đây, vẫn tận tình chỉ bảo cho nó những bài tập khó. Lúc đó nó chẳng biết làm thế nào để xin lỗi cô, nó chỉ biết chăm chỉ học tập và không còn chơi những trò nghịch ngợm như trước đây. Cuối năm đó, khi hè về và hoa phượng lại nở đỏ rực khắp sân trường cũng là lúc nó phải xa cô giáo kính yêu của mình. Cô phải chuyển đi xa tận miền Nam vì chồng cô, một kĩ sư xây dựng, chuyển công tác. Cô báo tin cho nó biết khi mà nó đang vui mừng tíu tít với đám bạn để khoe những phần thưởng mà nó mới nhận được trong lễ bế giảng. Nó đứng lại với cô khi sân trường đã vắng lặng, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích và gió mùa hè mát rượi, thổi bay những cánh phượng đầu mùa. Nó đã khóc nhiều, nó ôm cô và bảo cô đừng đi, hãy ở lại với nó, có phải vì nó làm cô buồn nên cô không dạy ở đây nữa? Cô cười, ôm nó vào lòng và mắt cô rưng rưng. Cô bảo cuộc đời có sum họp và chia ly, nhưng những kỉ niệm đẹp về nhau sẽ còn mãi. Cô tặng nó cuốn "Những tấm lòng cao cả" của Edmondo De Amicis và nói: Em hãy đọc, những câu chuyện về tình anh em, gia đình, tình bạn và tình thầy trò cao cả! Cô mong em hãy học tập thật tốt và mai sau lớn lên trở thành người có ích. Hãy luôn luôn mở rộng trái tim mình với tất cả mọi người, em sẽ là người hạnh phúc!
Bao năm qua rồi, những lời khuyên của cô giờ nó mới thật sự hiểu. Cuốn sách cô tặng nó vẫn luôn giữ gìn và trân trọng. Mỗi khi buồn nó lại đem ra đọc, lại thấy thấm thía những lời cô dặn khi xưa. Đã 12 năm trôi qua, nó chưa một lần được gặp lại để nói lời xin lỗi và cảm ơn với cô, người đã đem đến cho nó sự ấm áp bằng lòng vị tha, tận tụy và hết lòng vì học trò của mình. Cảm ơn cô nghìn lần, cô giáo kính yêu của em, mong cô mãi hạnh phúc và tiếp tục dìu dắt những thế hệ học trò, để rồi khi lớn lên những con người ấy lại đem hết tình yêu, nhân ái cùng tài năng và nhiệt huyết của tuổi trẻ để xây dựng đất nước ta ngày càng giàu đẹp.
III/CLip

 
GIỜ HỌC CUỐI
Lan Cao
Sân trường giờ học cuối
Cây phượng nở ngàn môi
Bao la nhìn mây trắng
Cháy rực trong men đời

Nôn nao giờ học cuối
Thầy kể chuyện văn thơ
Trò chép lời lưu niệm
Khúc khích cười trong mơ

Sân trường tung giấy vụn
Bàn ghế viết chia tay
Chú lao công quét rác
Cầm chổi rượt giấy bay

Ông thầy già đi tới
Nhìn lớp học đăm chiêu
Phút suy tư tuổi đỏ
Giờ tóc đã ban chiều

Chuông reo giờ học cuối
Chìm trong tiếng hoan hô
Chia tay thầy đứa khóc
Từng nhóm nhỏ hẹn hò

Trường tôi sao đẹp quá
Cây bông sứ rất già
Vẫn đơm hoa thơm ngát
Thầy ơi ! Con đi xa

Tan trường giờ học cuối
Thầy tóc trắng như hoa
Bông gốc già bông sứ
Hôn từng đứa con qua

- Chúc mừng các thầy cô nhân ngày 20/11.
Kính chúc các thầy cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc, thành đạt trong sự nghiệp trồng người!

1321416932-20-11-2.jpg
 
Ca Dao
Muốn sang thì bắt cầu kiều ,
Muốn con hay chữ phải yêu mến thầy .
Trọng thầy mới được làm thầy ,
Những phường bội bạc sau này ra chi .

Video

Tâm sự:
Cách đây khoảng 6 năm , năm mình học lớp 12 do nhà mình xa cách trường hơn 12km nên sáng nào cũng dậy sớm đạp xe đi học . Đến giữa năm 12 lịch học nhiều, học thêm đến 10h tối mới về. Thầy thấy vậy nên bảo mình để thầy đưa đó dù nhà thấy gần trường hơn mình 5km nên mỗi lần đưa đón mình thầy đều phải chạy xe ngược đường. Từ đó gần 5 tháng cứ đều đặn sáng 5h45 , và tối 10h thầy đều đón mình đi và về . Có những ngày thầy ko có tiết trên trường nhưng vẫn đợi mình hoặc thầy đã về nhưng 10h tối vẫn quay lại trường để đưa mình về nhà. Cứ như vậy cơn ác mộng đạp xe mắt ko mở nổi buổi sáng và đạp xe khi ko còn chút sức lực vào buổi tối đã ko còn. Mình rất ngại nhưng thầy luôn động viên để dành sức cho học tập.
Sau khi có tin đỗ đh người đầu tiên mình thông báo là thầy . Thầy chỉ nói 1 câu:cố gắng dành tiền mua lấy chiếc xe máy cũ mà đi học đề dành sức mà học nha Phú.
Hiện giờ những ngày này mình vẫn về thăm trường và thăm thầy . Và mỗi lần gặp thầy lại nhớ lại kỉ niệm 2 thầy trò : 1 béo 1 gầy ngồi trên chiếc xe dream đã cũ phải đạp chân chục lần mỗi lần muốn nó chạy. Và bóng hình thầy đợi mình ở cổng trường và bóng thầy đi xe từ xa đến đón mình.


Thật sự đến giờ mình vẫn ko nghĩ là có ai tốt hơn thầy . Do hiện đại hóa, trường tư thục mọc lên nhiều nên giữa thầy và trò có ngăn cách và từ đó tư cách thầy và trò ngày càng trở nên xấu hơn. Trò chửi thầy , thầy mặc kệ trò . Mình rất hãnh diện vì đc sống trong thời kỳ tuy thầy trò đều nghèo nhưng giàu tình thương :)
 
Ca Dao
Vinh quy bái tổ về nhà
Bõ công đèn sách mẹ cha nuôi thầy.
Tâm Sự:
Mình có rất nhiều những kỉ niệm với các thầy cô, từ cấp 3 đến đại học, đặc biệt là để lại nhiều ấn tượng cho các cô bộ môn văn và tiếng anh. Sau đây mình xin kể 1 vài câu chuyện, nếu văn mình ko có hay thì mong các bạn thông cảm nha:cool:
Do có thói quen nói chuyện trong giờ học mình đã gây thù chuốc oán với ko biết bao nhiêu các thầy cô
Mở đầu cái trang sử hào hùng đó, đó chính là 1 ngày định mệnh ngày làm thay đổi ánh mắt của tổ anh văn nhìn vào mình:
Hôm đó cả lớp em đang học môn tiếng anh , do cô tên là L dậy, cả lớp ai cũng thi nhau nói chuyện tại vì toàn bọn ngu có biết gì tiếng anh đâu, mà cô dạy thì chán thôi rồi và rùi ko hiểu thâm thù với em lâu chưa mà cô L hum đấy đã gọi em dậy và mắng em, cô mắng em như sau: '' Cậu đừng tưởng cậu học giỏi toán vật lý hóa học mà c ko học anh văn nhóe, nghe câu này em cú lắm rùi nhưng vẫn nhịn, sau đó cô L lại xả thêm 1 câu nữa, cô bảo: Cậu nói lắm như đàn bà vậy. Oh shit em cú quá bật lại bảo: Có cô nói lắm ý =))). Cả lớp em cười rất to, em ngượng đỏ mặt và rùi cô L đứa ánh mặt hiền dịu đến với em cô nói: Hum nay tôi rất vinh dự được ghi tên cậu T vào sổ đầu bài vì tội nói chuyện, giờ trung bình nhóe các em.Và rùi từ đây những ngày tháng bị hành hạ bởi các cô giáo dạy văn và dạy tiếng anh đã đến:
Lại vào 1 ngày mà như bao ngày khác, hum đó có tiết văn do cô V dậy, cô V có thân hình mảnh mai, với cặp mặt sâu gò má cao, có lẽ nhìn mặt đã thấy rất chi là hãm :confused:.Cô dạy văn thì toàn đọc để học tốt cho các em nghe, vui cực luôn ;). Hum đó mình ko nói chuyện gì đâu, rất là ngoan ngồi im gần hết tiết học, tại vì mình biết các bà ấy đang soi mình, nhưng quá đen cho đội bán than, thế éo nào gần cuối giờ con bạn ngồi cạnh mình hỏi mình giải hộ nó bài toán, mình quay sang, chuẩn xác là vừa nói 1 câu thì từ trên bục giảng vọng lên 1 tiếng chua chát: Cậu T đứng lên, sao cả lớp đang nghe giảng mà cậu lại nói chuyện.Mình liền quay sang bảo con bên cạnh: hum này bà này làm sao ấy nhỉ, bà ta liền gọi mình bảo: cậu nói cái gì thế, mình bảo em thấy cô hum này xinh quá. Ha ha,cả lớp mình cười phá lên, sau đó cô lạnh lùng phê giờ khá cho lớp mình, có lẽ cô quá xấu lên tủi thân :p, và trước khi tan giờ học cô nói với trước lớp: Cả đời làm giáo viên có lẽ tôi không quên được cậu T này. Vâng câu nói bất hủ này sẽ còn tiếp tục được phát lên bởi 1 cô giáo viên dạy tiếng anh nữa, sau đây mình xin tiếp tục kể về câu chuyện đó

Hum đấy là 1 ngày đặc biệt có lẽ là ngày cuối cùng mình ngồi trên cái ghế nhà trường cấp 3 (buổi học cuối cùng), lúc đấy mình cũng ko thấy buồn, cả lớp mình cũng vậy , tại vì lúc đó chưa xa cách nhau nên chưa thấy hết được cái nỗi buồn đang chuẩn bị đến. Hum đó mình ngồi nói chuyện hay còn gọi là tâm sự với các bạn nữ, rất thoải mái vì nghĩ buổi học cuối thì cô giáo cũng thông cảm cho, nhưng ko mình đã đánh giá sai lầm chiến lược, Cô H đang giảng rất hăng say thì vèo 1 viên phấn bay với vận tốc gần ánh sáng lao sượt quá mặt mình, oh shit mình hét to, thằng nào đắp tao thế, và từ trên bục giảng tiếng cô trìu mền đáp xuống: Cô đáp đấy
Mặt mình lúc đó như thế này:confused: này. Cô nói mời em góc bảng đứng, hum đó mình đúng chính xác là dc hơn nữa tiếng, cuối giờ cô chốt mình câu, vầng vẫn là những câu từ như trên kia: Cả đời làm giáo viên có lẽ tôi không quên được cậu T này
Thật sự bây giờ mình ko bao giờ quên được những kỉ niệm đẹp về các thầy cô, các thầy cô đã đưa mình từ 1 thằng biết chút ít tiếng anh, chút ít văn vẻ chở thành 1 thằng ko còn biết gì về tiếng anh và văn học. Cảm ơn các thầy cô rất nhiều bây giờ em cũng đỡ ngu đi nhiều rùi
Video
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
421,469
Messages
7,110,738
Members
173,645
Latest member
Reho

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom