Người Tốt Việc Tốt Trong Xã Hội Hiện Tại

chemgio

Moderator
Joined
Nov 7, 2010
Messages
3,406
Reactions
4,475
MR
20.081
$300.00
xã hội hiện tại quá nhiều tệ nạn xảy ra như: lừa đảo ,giật dọc,cướp giật làm cho sự thờ ơ,dửng dưng ,vô cảm,lạnh nhạt của con người ngày 1 tăng lên,làm cho đôi khi chúng ta đặt câu hỏi người tốt ơi anh đang ở đâu, đọc những câu chuyện có thật này để biết là trong xã hội vẫn còn những người tốt ,sưu tầm từ vnexpress
thích câu này : Nếu ở đâu đó có một kẻ xấu thì ở một nơi khác lại có một người tốt

Người lạ cho tôi gọi nhờ điện thoại 5 phút ở sân bay
Điện thoại hết pin ngay lúc "nước sôi lửa bỏng" mà sân bay lại không có dịch vụ gọi công cộng. Tôi đánh liều đến quầy thu ngân hỏi thử thì được một anh nhân viên mời dùng "điện thoại tư nhân"...

Sáng nay (22/8) bay từ Qui Nhơn vào Sài Gòn, tôi đi với đoàn khách nước ngoài và có việc quan trọng gấp cần sắp xếp. Nhưng oái oăm cái điện thoại hết pin khi vừa xuống sân bay Tân Sơn Nhất.

Tôi chạy khắp nơi trong sân bay tìm điện thoại công cộng nhưng không có, lúc đó mà cước cuộc gọi 100.000 đồng/phút tôi cũng đồng ý. Tôi đánh liều đến quầy thu đổi ngoại tệ, hỏi anh nhân viên xem ở đâu có điện thoại công cộng. Anh nhân viên đó nhìn tôi cười rồi nói: "Dùng điện thoại tư nhân được không?". Dĩ nhiên là tôi đồng ý không chút đắn đo.

Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bấm dùm số cho tôi. Khi đó tôi tưởng anh ấy sẽ tính phí nên cứ nói chuyện khá thoải mái, không quan tâm đến thời gian là bao nhiêu. Kết thúc cuộc gọi, hết khoảng 5 phút, tôi lấy tiền trả phí thì anh ấy lắc đầu và cười thích thú như vừa lừa được ai chuyện gì đó.

Mấy người khách nước ngoài đi cùng tôi nói: may quá tôi gặp được người quen. Tôi nói anh ấy chỉ quen với người bên cạnh thôi chứ không phải với tôi. Lúc đó họ nhìn về anh ấy với vẻ cảm ơn và nói: "A really nice guy" (Thật là một người tốt bụng).

Do quá vội nên tôi quên không hỏi được tên anh ấy. Nhưng thật lòng tôi rất cảm ơn anh vì khi tôi gặp khó khăn anh đã sẵn sàng giúp đỡ không toan tính.

Đôi lúc cuộc sống thực sự có ý nghĩa khi gặp được những nghĩa cử đẹp như thế, nhất là trong thời buổi này khi mà mọi người thường luôn nghi ngờ, e ngại lẫn nhau. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi có người giúp mình trong những lúc "hoạn nạn" thế này, một kỷ niệm rất đẹp về sân bay Tân Sơn Nhất.

Mỹ Trinh


Có lần mình ra tiễn chồng ở sân bay Nội Bài vào Sài Gòn, có 1 cô lần đầu đi máy bay không biết nên ra trễ 10 phút thế là nv cùa Jestar không làm thủ tục cho bay chuyến đó nữa và có nói là đóng thêm tiền để đi chuyến sau. Nhà cô ấy có chồng và 2 cô con gái ra tiễn. Chồng cô và 2 đứa con gái( 1 cháu có 10n và 1 cháu có 50n mẹ vừa cho) và cả cô góp lại mà không đủ 400n. Vợ chồng mình thấy thế bước lại bảo với cô ấy: Cô cầm tiền của vợ chồng cháu đi, cháu dẫn cô lại đóng tiền và làm thủ tục. Cô ấy òa lên khóc và nói : sao vợ chồng cháu tốt thế. Và vợ chồng cô ấy có xin số điện thoại của chồng mình. Mình có lấy số của cô ấy lưu lại. Thế là mình dắt cô ấy đi đóng tiền và làm thủ tục. Mình về nhà vẫn lo cô ấy không biết có vào phòng chờ đúng giờ không? Mình chủ động gọi nhắc cô ấy. Mình cũng không biết cô ấy ở đâu. Và muộn rồi mình đi ngủ. Sáng hôm sau, chồng mình có gọi điện nói cô ấy gọi cho chồng mình đến chơi và gửi lại tiền. Và chồng mình có nói: Cô cứ đi làm rồi lúc nào cháu đến chơi sau rồi cô gửi cũng được không cô mới vào lại phải mượn. Rồi chồng mình cũng đến đó chơi cách chỗ chồng 10 km và cô ấy làm công việc cũng giống mẹ mình trong đó( làm giúp việc cho các gia đình). Và mình đã thấy rất vui vì Chồng mình lái xe tải, cũng chưa có điều kiện nhưng đã nhiệt tình giúp đỡ người khác mặc dù không nghĩ đến lấy lại ( cô ấy chủ động gửi lại tiền). Trong cuộc sống cần lắm tình người với người

Cuối tháng 7 vừa rồi gia đình tôi từ cửa lò trở về Hà Nội trên chuyến tàu na3 , vì hết vé nên tôi chỉ mua được 2 vé giường nằm cho cả nhà bốn người.sắp xếp cho ba mẹ con chỗ ngủ xong ,tôi ra hành lang tàu lấy ghế của nhân viên ngủ ngồi ,đang lơ mơ thì có cậu thanh niên ra xin tí lửa hút thuốc,khi trả chiếc bật lửa zippo cho tôi cậu ta hỏi :sao muộn thế mà anh còn ngồi đây.tôi có nói do hết thiếu vé nên ngồi đây .nge xong cậu ta nói anh chờ e mấy phút,khi quay lại cậu ta cầm chiếc vé giường nằm tầng 3 và nói tặng tôi,vì gia đình mua thùa một chiếc.không biết nói gì tôi cảm ơn và về khoang có số vé để ngủ,vùa nằm vua nghi đây đúng là một kỷ niệm đep trong chuyến du lịch hè cửalò

Hôm mình đi HK về đang làm thủ tục nhập cảnh ở TSN thì có 1 nhóm người nhìn bề ngoài thì hơi đen mặc đồ rất lạ (hơi lôi thôi). đang đứng ở sảnh, Toàn bộ khách đang làm thủ tục đều quan tâm đến nhóm này.1 anh tiến lại mình và nói" em ở tù mới về cho em mượn điện thoại gọi người nhà ra sân bay đón" Mình hơi lưỡng lự nhưng sau đó cũng bấm số và đưa điện thoại cho anh ấy. (anh ấy đã bị 2 người từ chối) Sau khi gọi xong anh ấy cám ơn rối rít. Khi làm thủ tục hỏi anh hải quan thì được biết đó là mấy anh ngư dân mình bị bắt ở Malaysia mới về VN

đồng ý với bạn, mình giúp đỡ người khác rồi sẽ có lúc người khác giúp mình. Như tôi cũng đã từng cho người khác mượn dt goi, bởi tôi biết họ cần nên mới mượn 1 người lạ như vậy. Và tôi cũng đã được giúp đỡ khi ở nước ngoài không chỉ gọi đt mà họ còn chở tôi đến tận nơi đó bằng oto mặc dù họ đang bận, vì họ biết mình đang rất gấp mà lại lạc đường

Sao cô này may mắn thế. Sau đây là câu chuyện của con gái tôi cách đây vài ngày tại ngay chính trường học của mình.
Con gái tôi năm nay lên lớp 2. Chiều hôm đó do mẹ bận việc nên không đến đón đúng giờ được. Chờ lâu quá, các bạn đã về hết mà chưa thấy mẹ đến đón. Con tôi liền nhờ chú bảo vệ cho gọi nhờ điện thoại cho me nhưng chú bảo vệ của trường không cho. bé lại nhờ đến cô hiệu phó nhưng cô cũng không cho gọi nhờ điện thoại (???)
Cuối cùng bé chạy ra khỏi trường nhờ bà bán hàng rong bên ngoài cho gọi nhờ thì người này lại vui vẻ cho bé gọi nhờ điện thoại cho me.
Thật cám ơn bà bán hàng rong!

Đã hơn một lần, dù 2 điện thoại trong túi nhưng tôi vẫn không thể điện thoại được, dù có chuyện gấp, oái oăm thay là 2 điện thoại đều hết pin. Vậy là mình đánh liều mượn hơn 3 người đều là sinh viên trai có, gái có, và đề nghị cho mượn điện thoại gọi mấy giây, mình sẵn sàng để người ta cầm ví của mình (vì nghĩ người ta sợ mình lừa, mượn điện thoại rồi cầm chạy đi mất), nhưng người ta vẫn không đồng ý, hết lý do điện thoại hết tiền lại lý do điện thoại sắp hết pin, và dĩ nhiên mình biết đó không phải là lý do chính. Và cuối cùng đành thất vọng, đi một đoạn mượn điện thoại của bác xe ôm và alo, sau trả tiền bác nhưng bác không lấy

Tôi là sinh viên, năm 2002 trong một lần bị tai nạn vùng đầu vì bị cửa rớt xuống trúng đầu. Tôi phải vào bênh viện, lúc đó toàn bộ số tiền tôi có là 10 USD để dành và 120.000 đồng. Khi Bác xe ôm chở tôi vào bệnh viện 115, tại đây tôi không có người thân, không có bạn bè, không có điện thoại, tôi đã nằm lên giường phẫu thuật để khâu 12 mũi trên đầu. Khi cho xuất viện, đi đóng tiền viện phí tôi còn thiếu cả 400 ngàn. Thật sự lúc đó tôi chẳng biết làm sao. Tôi nói với anh ấy (khoản 28 tuổi) em chỉ còn nhiêu tiền này thôi, anh có thể cho em thiếu một tí, xong em ra ngoài gọi điện nhờ cô giúp (nhưng còn tiền đâu mà gọi điện thoại, chỉ mong ra ngoài gặp ai đó nhờ gọi, thật mong manh vì giá tiền điện thoại lúc này rất mắc). Anh này đã không ngần ngại dẫn tôi đi qua quầy thanh toán, móc tiền trong túi và ký giấy cho tôi xuất viện, sau đó tôi chỉ kịp nói lời cảm ơn mà không kịp nhìn tên của anh để sau này có tiền quay lại gửi anh. Thật sự cảm ơn anh. Cảm ơn rất nhiều

Tôi cũng có 1 kỷ niệm đẹp!
Lúc trước vợ chồng tôi mở một cửa hàng bán văn phòng phẩm và nhiều đồ linh tinh khác (khoảng 208-2009). Chiều hôm ấy trời mưa to, có cô gái chạy chiếc Nouvo chở đứa bé con cô ấy khoảng 3-4 tuổi ghé vào trú mưa. Hỏi thăm mới biết cô ấy lấy chồng đâu ở gần ngã 4 Bình Phước, đi về thăm cha mẹ đâu trong gần Cẩm Mỹ - Long Thành. Trời mưa, đường xa cô ta hỏi tôi có bán sợi dây đai em bé không. Chúng tôi không bán loại hàng này nhưng tôi có mua 1 cái đai loại tốt, đâu tầm 2-300.000đ gì đó để sử dụng, nhưng chưa sử dụng. Tôi đem ra cho cô ấy mượn, cô ấy nói để gởi tiền lại nhưng tôi nói thôi chỉ cho mượn, khi nào về thăm nhà thì ghé qua trả lại cũng được.
Cô ấy cảm ơn và ra về, đến nay vẫn chưa trở lại.
Cầu mong cô ấy bình yên, coi như mình làm 1 việc tốt

Hi, tôi cũng gặp trường hợp tương tự. Tôi cần gọi cho người thân ra đón tại sân bay quốc tế vì chuyến bay đổi giờ mà nơi đó cũng 0 có dịch vụ đt công cộng, sim đt nước ngoài của tôi 0 có roaming. Một bạn thanh niên cũng đang ngồi chờ chuyến bay cho tôi mượn điện thoại. Nhờ đó mà mọi việc ổn thỏa. Người Sài Gòn thật là dễ thương.
Thân ái

Cách đây hơn 10 ngày tôi vào Bưu điện trung tâm Thu Duc gui EMS di Ha Noi, co 1 chị giao dịch viên sau khi tính tiền xong phát hiện tính dư của tôi 11 k , sau đó chi lại gọi điện thoại cho tôi quay lại để chị trả lại tiền dư. Cuộc sống này vẩn còn nhiều người tốt lắm.
DVP

Ở xã hội mình các cử chỉ hành động tốt của con người dường như lạ lẫm và hiếm có, chứ thực ra việc gọi nhờ điện thoại vài phút là chuyện rất bình thường mà con người có thể giúp nhau. Tôi đã từ gặp hoàn cảnh tương tự khi đi công tác ở Hong Kong. Một sinh viên trẻ tuổi tôi tình cờ gặp ở sân bay đã không ngại ngần cho tôi gọi nhờ cuộc điện thoại về khách sạn của tôi. Vui vẻ, thân thiện và tất nhiên không nhận đồng nào

Cuộc sống cũng còn nhiều người tốt bụng lắm, một lần trong bệnh viện do vội quá không mang điện thoại theo mà ngay lúc cần gọi cho người thân gấp, chưa biết phải làm gì thì người bên cạnh đã đưa điện thoại cho tôi gọi mà không ngại ngần gì, vẫn còn nhiều lắm những tấm lòng!

Toi cung gap mot nguoi tôt nhu ban, la mot co gai con tre .Nam 2011 toi ve VN may bay ve som truoc 30 em gai toi chua ra don vi toi co con nho n'en toi d'en quay hoi co gai dang lam nhiem vu kiem tra vali be dien Thoai cong cong ,co gai Noi con som Tiem chua mo Cua vi luc do la 5h sang .co gai cho toi muon dien Thoai de goi nguoi Nha, sau do toi hoi nao nhieu co gai Noi kg lay tien ma con cuoi rat Vui ve.Toi Noi loi cam on .That su nguoi sai gon that tinh va rat tôt bung

Ở đời còn nhiều người tốt lắm chứ các bạn. Nhớ 2 năm trước mình lần đầu tiên bước chân vào TP. Hồ Chí Minh, ở trên xe khách ngủ quên bị móc mất điện thoại, lúc xuống bến xe phải gọi điện cho anh mình đến đón mà lúc đó 12h đêm thật sự mình rất hoang mang và sợ.
Cô chủ quán nước thì không có điện thoại công cộng, lúc đó may mà có 1 chị khá trẻ chờ chồng ở đó cho mình mượn điện thoại để gọi cho anh.

Tôi cũng đã từng được một nhân viên Hải Quan ( khu máy soi) cho mượn điện thoại gọi người nhà đến đón khi máy tôi hết pin . Không phải ai cũng xấu :)

Tôi cũng nhận được khá nhiều sự giúp đỡ như thế, Ngày xưa tôi rất nghèo và khổ có lần hai mẹ con tôi ở cổng bệnh viên ngồi ghế đá, mua cho con hộp cháo đợi con ăn xong thừa mẹ ăn, chiều đến khóc vì ko có tiền đi xe về có 1 người ko hề quen biết cho tôi tiền, tôi ko lấy anh ấy nhất định cho bằng được, ko biết là ai, cũng ko chắc gặp lại nhưng tôi biết trên đời còn nhiều người tốt. Hành động đó thay đổi thái độ của tôi, từ đó về sau giúp được ai điều gì tôi sẽ giúp

Câu chuyện này làm mình nhớ tới một lần, cách đây vài tháng, vợ mình lúc đó mang thai 5 tháng đi chợ Tân Hưng Q7. Đang đi thi bị ngất xỉu lại để điện thoại ở nhà. May nhờ có máy cô tiểu thương trong chợ giúp đỡ và lấy đt gọi cho mình hay. Luôn dặn mình mình giúp đỡ người khác lúc khó khăn, cho dù có thể mình phải chuốc lấy sự lọc lừa :)

toi ve que bi het xăng, có chị rua xe và ban xang tang luon cho 1lit....hom sau quay lại toi rua xe va dua 50K nhung nhat dinh chi ay khong lay, xa hoi con nhieu nguoi tot

Lúc trước mình đi Boombay( MumBai) cũng vậy. Sau khi check out, mình đi ra ngoài, lúc đó không thấy người của công ty bên đó đón mình, loay hoay đi tìm xem ai cầm giấy có tên mình ở đó không. Tôi tính ít nhất cũng mười vòng, không thấy ai đón mình hết. Điện thoại mình thì chưa đăng kí roaming nên không thể gọi. Rất may có một anh tài xế taxi bên đó hỏi mình đi đâu...Mình bảo có người đón mà không thấy. Anh ta liền kêu mình đưa điện thoại và kêu mình gọi cho người bạn mình bên đó. Nếu không có anh tài xế tốt bụng đó thì mình không biết làm sao nữa ! Dù ở phương trời xa, nhưng em vẫn cám ơn anh rất nhiều anh tài xế Ấn tốt bụng ạ

Đúng là xã hội bây giờ họ nghi kỵ, tính toán với nhau rất nhiều nhưng người tốt cũng không ít đâu. Như tôi đây đã từng cho người ta mượn điện thoại để gọi cho người thân nhiều lần rồi, tôi thấy bình thường mà. Còn nhớ năm 2004, khi đó điện thoại còn quý lắm mà giá cước thì không hề rẻ. Vào một buổi chiều, tôi gặp 1 người phụ nữ trên vỉa hè đường Lê Duẫn, lúc đó tôi đang đợi người quen, chị ấy có vẻ rất lo lắng vì đứa con nhỏ ở nhà bị ốm mà không có cách nào để liên lạc về nhà hỏi tình hình của con ra sao, chị ấy hỏi tôi có điện thoại không nhờ gọi về nhà và trả tiền cho tôi. Dĩ nhiên là tôi cho mượn ngay. Xong việc chị nói trả tiền, tôi nói, không có gì đâu, chị cứ đòi trả tiền bằng được, thậm chí còn bỏ tiền (tôi nhớ là 50.000đ) vào túi xách của tôi. Lúc đó, tôi rất bực nói với chị rằng em không phải là trạm điện thoại công cộng. Lúc đó, chị mới xin lỗi tôi và cầm lại tờ 50.000đ. Vậy nên, tôi khuyên mọi người là thành tâm là ý tốt, nhưng nếu người ta không đồng ý thì đừng cố ép (như chị ấy ép tôi lấy tiền)
 
Last edited:
tôi cũng gặp nhiều người tốt trong cuộc sống,ko có họ tôi cũng chẳng có ngày hôm nay để ngồi gõ những dòng này,xin cám ơn :)
 
người hay lo chuyện bao đồng có tốt ko các bác. em kể các bác nghe 1 câu chuyện như này:

người vợ đi chợ mua đồ nấu cơm cho ck.

về đến nhà, vk kể có gặp 1 vụ tai nạn. người ta thê thảm lắm. máu me đầm đìa. vk nói nếu người nhà họ ko đến có lẽ em sẽ theo xe đưa họ xuống viện.

ck nghe vk kể xong liền trách vk.: sao em hay lo chuyện xã hội thế.

vk bảo: người ta bị vậy mình ko giúp, những lúc mình bị vậy thỳ ai giúp.

mọi người cho xin ý kiến nào
 
người hay lo chuyện bao đồng có tốt ko các bác. em kể các bác nghe 1 câu chuyện như này:

người vợ đi chợ mua đồ nấu cơm cho ck.

về đến nhà, vk kể có gặp 1 vụ tai nạn. người ta thê thảm lắm. máu me đầm đìa. vk nói nếu người nhà họ ko đến có lẽ em sẽ theo xe đưa họ xuống viện.

ck nghe vk kể xong liền trách vk.: sao em hay lo chuyện xã hội thế.

vk bảo: người ta bị vậy mình ko giúp, những lúc mình bị vậy thỳ ai giúp.

mọi người cho xin ý kiến nào
CUộc sống ko phải chỉ có trắng và đen . Nó còn có màu xám nửa . KO thể so sánh ai tốt ai xấu ... nếu giúp người ta mà ko gây tổn thất cho mình thì nên giúp hoặc thích ko giúp củng dc chã sao đó là quyền lợi tự do của mổi người . Nhưng gây tổn thất cho mình thì tuyệt đối ko giúp người Lạ .
Trong tình huống đó tùy hoàn cảnh . Có người vừa đưa ổng vào bệnh viện thì người nhà người đó sẽ đổi thừa mình đụng thì mình tính sao ? Ổng tỉnh thì ko nói ... , và hoặc người chồng có cách người khác đúng thì sao ?
Giúp hay ko giúp đó là quyền lợi của mổi người thôi . Không thể phán xét được người đó là tốt hay xấu 1 người qua nhửng hành động đó .
Ví dụ : Đi ăn cướp giàu cho người nghèo đó là tốt hay xấu ? đối với người giàu người ta làm ăn vất vã mới có $ tự nhiên mất thì tức nhiên chửi bọn ăn cướp xấu , nhưng người nghèo lại cảm thấy đó là tốt ?
Ví dụ : 1 chiếc thuyền lênh đênh giửa sông ko thức ăn ? người ta nghĩ ra ăn thịt đứa bé để sống ... ko thì chết sạch cả lũ đúng hay sai ?
Tùy nhìn sự việc gốc độ khác nhau thì nó sẽ khác nhau .
 
Last edited:
hãy sống và làm việc bằng lương tâm của 1 con người ,để sau này không phải thốt ra 2 từ giá như ,phải chi ,hoặc là cảm thấy xấu hổ ,lương tâm cắn rứt trong 1 thời gian dài tại vì mình không giúp họ hay là không làm thế này thế nọ ,làm sao để lương tâm mình được thanh thản là được,
sống làm sao để khi sinh ra mình khóc mọi người cười ,còn khi chết đi thì mình cười mọi người khóc
hổ chết để da ,người chết để tiếng
trăm năm bia đá cũng mòn
ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
:D
 
anh chemgio làm nhiều việc tốt nên anh ấy nhận được nhiều điều tốt đó mọi người. hãy học hỏi và làm theo anh ấy khi có thể. còn mình sẽ khi có cơ hội sẽ đền đáp anh ấy (chuyện này riêng tư thôi). anh cứ chờ em, anh sẽ không thất vọng đâu :p

PS: đọc bài không kỹ tưởng bác đó là hoàn cảnh của bác chemgio:p tuy nhiên chắc chắn bác cũng sẽ gặp đưuọc những hoàn cảnh tương tư thôi. chúc bác mạnh khỏe :)
 
Last edited:
anh chemgio làm nhiều việc tốt nên anh ấy nhận được nhiều điều tốt đó mọi người. hãy học hỏi và làm theo anh ấy khi có thể. còn mình sẽ khi có cơ hội sẽ đền đáp anh ấy (chuyện này riêng tư thôi). anh cứ chờ em, anh sẽ không thất vọng đâu :p

PS: đọc bài không kỹ tưởng bác đó là hoàn cảnh của bác chemgio:p tuy nhiên chắc chắn bác cũng sẽ gặp đưuọc những hoàn cảnh tương tư thôi. chúc bác mạnh khỏe :)
đầu tiên anh cảm ơn em về những lời chúc em dành cho anh ,có điều lúc anh lúc bác anh không biết a là anh hay là bác :D ,còn a chỉ có 1 điều ước là trong cuộc đời này mọi người biết giúp đỡ lẫn nhau để cuộc sống tốt đẹp hơn mọi người yêu thương nhau hơn ,sống vui vẻ hạnh phúc hơn thôi :D
còn đối với em thì a chỉ hy vọng là em hãy sống làm sao để đừng có ai đau khổ vì mình ,mà hãy sống làm sao để mọi người vui vẻ hạnh phúc và tự hào vì mình vậy là được rồi
 
đầu tiên anh cảm ơn em về những lời chúc em dành cho anh ,có điều lúc anh lúc bác anh không biết a là anh hay là bác :D ,còn a chỉ có 1 điều ước là trong cuộc đời này mọi người biết giúp đỡ lẫn nhau để cuộc sống tốt đẹp hơn mọi người yêu thương nhau hơn ,sống vui vẻ hạnh phúc hơn thôi :D
còn đối với em thì a chỉ hy vọng là em hãy sống làm sao để đừng có ai đau khổ vì mình ,mà hãy sống làm sao để mọi người vui vẻ hạnh phúc và tự hào vì mình vậy là được rồi
em tuy ở nha trang, đà lạt nhưng gốc ngoài bắc nên nó hơi...loạng choạng. gọi anh là anh của em, bác là bác của....con em sau này :p em đang cố gắng làm việc đó nhưng cuộc đời mà anh, để cho không phật lòng ai cũng khó, dẫu sao cũng có người ghét mình cho dù mình làm gì đi nữa :)
 

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
421,461
Messages
7,110,622
Members
173,625
Latest member
33winphotovn

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom