Ừ, ừ nhỉ! Rồi đây, tôi sẽ dang tay đón gió; đón mùa đông đến muộn. Em, em đấy! Em của tôi ngày xưa không biết bây giờ đã có ai đưa đón?!. Tôi lang thang cuối phố. Tôi lang thang cuối đường. Tôi đón cái lạnh tàn đông; rồi lại đón bóng mình đang ngả vào sâu thẳm. Tất cả đã kết thúc. Tất cả lại bắt đầu. Tôi nhớ em nhưng em chưa hề... tất cả. Tôi mang ơn Đấng Tái Sinh đã cho tôi biết khóc, biết cười, biết tự đóng băng tim mình hiến dâng cho bão tố. Tôi biết chứ, biết lắm chứ...
Rồi đây tôi phải đương đầu với bão tố; số phận không cho tôi được quyền mặc cả. Vâng, nhưng tôi được phép yêu và chờ đợi được yêu đấy chứ. Chính tôi phải đi, đi để tìm lại những tháng ngày đã mất. Đi để tìm lại lòng mình... dù ít hay nhiều, hay đâu đó em còn nhớ đến tôi như tôi đã từng nhớ. Trước đây và bây giờ xa nhau quá, chia cách quá. Mây vẫn tự nhiên trôi; nước vẫn xuôi dòng về biển. Tôi nơi này, em nơi ấy... xa nhau.
:m027::m052::m057: