Những Câu Danh Ngôn,Câu Truyện Hay Và Có Ích Trong Cuộc Sống

Status
Not open for further replies.
Sóng gió:
• Luôn là một phần thử thách của cuộc sống...
• Có thể nó không nhẹ nhàng...
• Không đơn giản...
• Không dễ để chúng ta chấp nhận...
Nhưng:
• Hãy tin một điều...
• Tất cả sẽ đi qua...
• Và điều bạn cần làm là...
• Đừng bao giờ cho phép mình gục ngã...
~~ AD: Lê Vũ Anh Văn
sưu tầm từ facebook
 

nhattien1945

Verified
Joined
Jan 9, 2013
Messages
358
Reactions
173
MR
0.519
Chat with me via Skype
không có chi :D ,chủ yếu post để cho những người đang đau khổ có niềm tin vào ngày mai để mà hy vọng để vượt qua giai đoạn đau khổ hiện tại :D
Tiếp tục phát huy cậu nhé! Nếu được cậu để link trong mấy bài đó luôn, tiện cho người xem muốn tìm thêm thông tin xung quanh bài viết. :)
 
Tiếp tục phát huy cậu nhé! Nếu được cậu để link trong mấy bài đó luôn, tiện cho người xem muốn tìm thêm thông tin xung quanh bài viết. :)
chả biết để link thế nào vì ko rành facebook lắm,thôi thì lần tới nếu post sẽ đề là sưu tầm từ facebook nào đó ví dụ truyện ngắn hay mỗi ngày thì mọi người vào facebook rồi search truyện ngắn hay mỗi ngày rồi sẽ ra :D
 
@chemgio có vẽ thích phật pháp nhỉ
vì mình thấy luật nhân quả quá chính xác đối với bản thân mình nên mình tin vì đạo phật chủ yếu cũng là dựa trên luật nhân quả và mình đạo phật nhưng mình cũng cố gắng chỉ post những cái nào mang tính động viên con người và khuyến khích con người yêu thương lẫn nhau ,đừng thù hận nhau ,và tại sao mình bị cái này cái kia để từ đó mà biết sửa đổi để cuộc sống tốt hơn ,chứ ngoài ra mình không post các vấn đề khác vì nhiều khi người khác lại nói mình truyền bá tư tưởng đạo phật này nọ ,vì mỗi người có 1 tôn giáo khác nhau,niềm tin khác nhau mặc dù tôn giáo nào cũng chỉ mong cho con người được tốt đẹp nên mình lấy cái chung để post đó chính là cái mà làm cho mọi người được tốt đẹp ,chứ mình không lấy cái riêng để post ,và cái chung đó thì sẽ dễ dàng được mọi người chấp nhận :D
 
vì mình thấy luật nhân quả quá chính xác đối với bản thân mình nên mình tin vì đạo phật chủ yếu cũng là dựa trên luật nhân quả và mình đạo phật nhưng mình cũng cố gắng chỉ post những cái nào mang tính động viên con người và khuyến khích con người yêu thương lẫn nhau ,đừng thù hận nhau ,và tại sao mình bị cái này cái kia để từ đó mà biết sửa đổi để cuộc sống tốt hơn ,chứ ngoài ra mình không post các vấn đề khác vì nhiều khi người khác lại nói mình truyền bá tư tưởng đạo phật này nọ ,vì mỗi người có 1 tôn giáo khác nhau,niềm tin khác nhau mặc dù tôn giáo nào cũng chỉ mong cho con người được tốt đẹp nên mình lấy cái chung để post đó chính là cái mà làm cho mọi người được tốt đẹp ,chứ mình không lấy cái riêng để post ,và cái chung đó thì sẽ dễ dàng được mọi người chấp nhận :D
Mình là phật tử ở BMT mà =))
 
TÌM BẠN TRAI
GocTamHon.org (Sưu tầm)

“Em tìm một người có nụ cười nheo mắt, làm tim em rộn ràng mỗi khi nhìn, làm môi em mỉm cười mỗi khi nhớ đến.
Em tìm người có đôi mắt… không cần sáng long lanh, không cần to mơ màng, không cần sâu thăm thẳm… Chỉ là đôi mắt nhìn thấu tim em, làm em ấm lòng khi cô đơn nhất, cho em cảm giác em thật đặc biệt trong mắt anh…
Em cần một người có bàn tay to… hơn tay em. Hehe, tay con trai mà bé hơn tay em thì em ứ chịu. Tay không cần mịn màng quá, mắc công em ganh tị. Tay không cần đẹp quá, mắc công em ghét. Mà đừng để móng dài à nhe, mất vệ sinh lắm! Tay cũng không cần lúc nào cũng ấm. Rồi sẽ có lúc tay người đó lạnh và em sẽ tặng anh một đôi găng, hoặc tay em sẽ là găng ủ ấm tay anh…
Em cần một người có đôi vai rộng; để khi chở em, em sẽ tựa cằm vào vai mà líu lo; để khi khóc, em có chỗ mà úp mặt vào. Em cần một đôi vai đừng thô cứng quá, để khi mệt em có thể tựa đầu vào mà ngủ. Nhưng vai cũng đừng mềm quá, hihi, vai mềm xèo thì chắc nhiều mỡ lắm đây!!!
Em cần một người có cánh tay vững chãi để ôm em khi em lạnh, để ghì em lại khi em mải mê chợt muốn bay đi, để em ôm khi cả hai đi song song trên đường.
Em cần một người có cái bụng thật ấm, vì người ấy sẽ làm nhiệm vụ thay ba em mà. Cái bụng ấm để buồn buồn em nằm ké chơi, em kể chuyện cho nghe. Cái bụng ấm và lỗ rốn đẹp luôn nhé!
Em cần một người có thể cho em gối đầu khi em bệnh, biết lặng yên cho em chợp mắt và vuốt tóc em đầy yêu thương.
Em cần một người xoa dịu em khi em buồn, biết nói những câu ngộ nghĩnh khi em nóng giận, biết trêu đùa khi em muốn khóc. Nhưng có những lúc phải biết để em lại một mình, không phải lúc nào em vấp ngã cũng chạy đến ôm em vỗ về, không phải khi nào em khóc cũng đưa vai cho em tựa.
Em cần một người biết nghiêm mặt mắng em khi em sai, nhưng phải xí xóa cho em ngay khi em xịu xuống.
Em cần một người cho em làm nũng, nuông chiều em, hưởng ứng những lời “tám” nhăng nhít của em, thêm thắt vào những câu chuyện vớ vẩn em kể, là đồng minh trong vô số trò quỉ quái của em. Nhưng cũng phải cho em lời khuyên đúng lúc, và là một người anh giúp em trưởng thành.
GocTamHonorg-tim-ban-trai_zps3ba6558d.jpg

Em cần một người mà khi đi bên em người đó là chính mình. Khi đó, em cũng sẽ là chính em.
Em cần một người yêu thương em với tất cả những gì em có, dù em đáng yêu hay em hay cáu bẳn, dù em có vài cái mụn và em nói nhiều.
Em cũng cần người đó biết mình hạnh phúc khi có em bên cạnh, sẽ yêu em nhiều hơn những gì có thể nói ra. Và không cần lời hứa, chỉ cần cho em hiểu bất cứ khi nào em không đứng vững người đó sẽ có mặt ngay bên em. Vì em cũng sẽ làm như vậy với người đó.
Em cần một người bạn nhí nhố, một người anh chín chắn và cũng là người yêu tuyệt vời.
Em cần một người chịu được cái tính khí bất thường mưa nắng của em.
Vì sao? Vì em là con gái, anh yêu thì anh chịu thôi!”
 
26 điều thú vị trong cuộc sống
GocTamHon.org (Sưu tầm)


1. Nổi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu.
2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.

3. Hãy yêu thương đi… rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.
4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.
5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.
6. Cái ôm là món quà lớn… Có thể cho đi lúc nào và dễ dàng được đáp lại.
7. Mọi người cần được yêu thương… nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.
8. Thước đo của cải của một người là những gì anh ta đã cống hiến cho đời.
9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.
10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.
11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những gì họ dạy.
12. Cảm ơn cuộc sống về những gì bạn có, tin cuộc sống về những gì bạn cần.
13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ.
14. Người bình thường nhìn hình thức, người thông thái nhìn nội tâm.
15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai
16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.
GocTamHonorg-dieu-thu-vi-cuoc-song_zpsc4317aca.jpg

17. Nếu có ai nói xấu bạn, hãy sống làm sao để không ai tin điều đó.
18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hãm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.
19. Tình yêu thương vững chắc sau khi trải qua những xung đột.
20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.
21. Những lời nói không tốt không làm gãy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.
22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.
23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.
24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.
25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.
26. Làm bất cứ việc gì với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những gì bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng.
 
MỘT CỐC SỮA

Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ trẻ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không chờ đợi này, nên thay vì xin ăn cậu lại xin uống. Người phụ nữ đoán cậu đang đói bụng nên đem cho cậu một ly sữa lớn.
Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi :
- Cháu phải trả cô bao nhiêu ạ ?
Người phụ nữ trả lời :
- Cháu không nợ cô bao nhiêu cả, mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.
Cậu bé cảm kích đáp :
- Cháu sẽ biết ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu.
Khi ra đi, cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn và niềm tin vào con người cũng mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu gần như đầu hàng số phận.

GocTamHon_org_mot_coc_sua_zpsae771497.jpg


Nhiều năm sau người phụ nữ đau nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến thành phố lớn để chuyên gia nghiên cứu căn bệnh lạ lùng này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức, ông khoác áo choàng và đi đến phòng bệnh người phụ nữ nọ. Ông nhận ra ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định sẽ dốc hết sức để cứu sống bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.
Tiến sĩ howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hoá đơn viện phí của ân nhân để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn biết rằng mình sẽ phải thanh toán nó cho đến hết đời mới xong. Bỗng nhiên có cái gì đó bên lề khiến bà chú ý và bà đọc những dòng chữ này:

“TRỊ GIÁ HOÁ ĐƠN = MỘT LY SỮA”
Ký tên: Howard Kelly

Lan Tuyet – GocTamHon.org
 
HAI VIÊN GẠCH

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch.
Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
GocTamHon_org_hai_vien_gach_zpsd7231845.jpg

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!”.
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
“Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là 2 viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi, chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ.

GocTamHon.org (Sưu tầm)
 
ĐỪNG ĐẦU HÀNG

Có lẽ đã từng trong đời chúng ta thấy cuộc sống có quá nhiều khó khăn, quá nhiều chông gai thử thách và đôi khi thật bất công bằng, người thì được quá nhiều, người thì không có gì…Cũng có nhiều ước mơ được viết ra, được nói lên vô cùng tươi đẹp và ý nghĩa nhưng rồi nó vẫn chỉ là giấc mơ để thi thoảng bên chén trà người ta nói với nhau! Ước mơ, khát vọng suy cho cùng ít nhiều ai chẳng có nhưng không có nhiều người hiện thực được ước mơ, được khát vọng của mình bởi những khó khăn, những thử thách mà người ta gặp phải trên đường đi đến nó. Có những khó khăn, có những thử thách chúng ta vượt qua, nhưng có những khó khăn chúng ta tưởng chừng như không thể vượt qua và chúng ta đã từ bỏ…
Đừng đầu hàng! Hãy đọc tiếp phần sau để thấy rằng trên đời không gì là không thể đạt được. Mọi giấc mơ, mọi khát vọng đều thành hiện thực nếu bạn nỗ lực cố gắng hết mình.
dung-dau-hang_zps09ba19ff.jpg

Ngày 22/5 tới người có cái biệt danh “sọ dừa” Nick Vujicic sẽ sang Việt Nam để giao lưu và truyền cảm hứng cho hàng ngàn người khuyết tật cũng như khỏe mạnh tại đây. Anh là một chàng trai người Úc, sinh năm 1982 hiện đang sống ở Mỹ. Nick là một người đặc biệt, vì anh không có chân, không có tay khi sinh ra vì thế mà anh có biệt danh “sọ dừa” Nhưng vượt lên tất cả, anh đã sống một cuộc sống tuyệt vời. Anh làm được những việc mà những người lành lặn chúng ta vẫn làm và làm những việc lớn hơn mà người đầy đủ chân tay không phải ai cũng làm được, đó là đi khắp thế giới truyền cảm hứng và nghị lực sống cho rất nhiều thanh niên. Anh là hiện thân cho sự lỗ lực hết mình vượt qua mọi rào cản, vượt qua mọi khó khăn để đến với thành công. Hiện anh là chủ tịch tổ chức quốc tế Life without limbs và là giám đốc công ty thái độ sống Attitude is Altitude. Một người khuyết tật còn làm được vậy, tại sao chúng ta lại dễ dàng từ bỏ?
Bạn cũng hẳn đã một lần đọc một trong những quyển sách thuộc bộ sách “Súp gà dành cho tâm hồn” của Jack Canfield. Ông là một người thành công, một diễn giả, một tỷ phú Mỹ. Bộ sách “Súp gà dành cho tâm hồn” nổi tiếng trên khắp thể giới. Nó được thời báo New York Time gọi là “hiện tượng xuất bản của năm” và được ghi vào kỷ lục Guinness là tác giả được yêu thích nhất với cùng 7 tựa sách trong bộ “Chicken Soup for the Soul”. Hiện bộ sách đã được dịch ra hơn 40 thứ tiếng với hàng trăm triệu quyển được bán trên toàn thế giới. Nhưng bạn có biết, trước khi ông và bộ sách thành công vang dội như thế nó đã từng bị 144 nhà xuất bản từ chối phát hành, một con số khó tin nhưng hoàn toàn là sự thật bởi nó được nói ra bởi chính Jack! Vâng, bạn có làm được vậy không? Bạn đã thử một công việc nào tới ngần ấy lần mà vẫn chưa thành công? Tôi tin là chưa ai trong chúng ta đủ kiên nhẫn làm việc gì đó tới ngần ấy lần. Nhưng Jack thì có và ông đã thành công ở lần thứ 145! Vậy nếu bạn vẫn than vãn rằng, tôi đã thử nhiều lần nhưng không được, xin bạn tiếp tục thử…bạn sẽ thành công.
Bạn cũng đang mong ước mình có một chiếc Iphone 5 hay một chiếc Ipad, những thiết bị công nghệ hot nhất hiện nay. Bạn có biết để có những chiếc Iphone, Ipad như ngày nay, cha đẻ của chúng Steve Jobs người đồng sáng lập ra Apple đã bị tống cổ ra khỏi công ty ấy, công ty của mình vào năm 1984. Bạn đã từng bị đuổi khỏi nơi do mình thành lập ra chưa? Có điều gì tồi tệ hơn thế không? Jobs đã từng, nhưng ông không nản, ông đã mở ra NeXT và rồi ông lại trở về Apple.
Cuộc sống vốn không chỉ có màu hồng, khó khăn luôn luôn là một phần tất yêu của cuộc sống, khó khăn đó ai cũng gặp phải chứ đâu phải dành riêng cho ta! Nhưng có hàng ngàn hàng triệu người trên thế giới này vẫn thành công vì họ luôn luôn nỗ lực, họ không bao giờ đầu hàng. Những người thành công ấy có đủ thành phần từ người bình thường tới những người gặp khuyết tật nặng nề như Nick! Đừng ngồi đó than vãn với những khó khăn mà mình đang gặp phải, bởi bạn có than cỡ nào khó khăn cũng không được giải quyết và khát vọng vẫn chỉ là khát vọng. Hãy đứng lên hành động và đừng bao giờ đầu hàng!
Chúc thành công!
Written from Singapore.

H2Qcorp – GocTamHon.org
 

lamgiauto

Hero
Verified
Joined
May 14, 2013
Messages
2,019
Reactions
3,201
MR
0.187
Call me! Call me! Chat with me via Yahoo Messenger
HAI VIÊN GẠCH

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch.
Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú làm rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời. Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống.
Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú. Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
GocTamHon_org_hai_vien_gach_zpsd7231845.jpg

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!”.
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy 2 viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?” – chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
“Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao” – vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm nhưng lỗi lầm mà ta đã mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là 2 viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi, chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ.

GocTamHon.org (Sưu tầm)
chuẩn ko cần chỉnh
 
5 BÀI HỌC QUAN TRỌNG

Bài số 1: Bài học về sự tự giác
Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường. Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Bài số 2: Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp…
Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!
Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.

GocTamHonorg-bai-hoc-quan-trong-doi-nguoi_zps5b4d8ac3.jpg


Bài số 3: Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: “Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà.”
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành – Bà Nat King Cole”.

Bài số 4: Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:
Ngày nọ, Jim – tên của cậu bé – sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu”, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi – Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài Học Số 5: Bài Học Về Sự Hy Sinh
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz – cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh… Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.

GocTamHon.org (Sưu tầm)
 
VÌ SAO SINH RA ĐỜI? VÌ ĐÂU MÀ ĐAU KHỔ ?

Chúng sanh trong lục đạo sở dĩ có luân hồi, sống chết là do nơi ái tình mà ra. Trong một gia đình cha, mẹ, anh, em, vợ chồng, con, cháu; cho đến bạn bè, người thân kẻ thù, quay quần trong xã hội; tất cả gặp nhau là do tình ái: yêu, thương, thù, hận, ghét…. mà có. Một chúng sanh được sanh trở lại cõi đời là để: đền, trả, vay, mượn những gì mà ta đã thiếu hoặc cho người khác trong cuộc sống ở quá khứ. Những thứ tình ái hạn hẹp thương, ghét…đã đưa đi nhưng mong phải có người đáp lại đã làm cho chúng sanh đau khổ lại càng thêm đau khổ nhiều hơn. Tình đưa đi, tình có về đã khổ; nhưng tình cho đi lại không có về là một điều khổ khác. Thế rồi cứ vậy mà xoay vần. Được thì vui, mất lại buồn, hận…mà điều kiện dễ gây oan nghiệt, hận thù…tương tục trải dài trong nhiều đời hay ngút ngàn vô tận đó là tình ái giữa vợ chồng, cha mẹ, anh em trong gia đình.

Trong một gia đình thương, ghét, yêu, hận…càng cao thì sự vay trả trong lục đạo càng lâu, càng dài. Chúng ta hãy nhìn vào thực trạng xã hội, từ xưa đến nay; trên các bậc vua chúa, đại thần, dưới đến những người dân quê bình thường; những cảnh tranh giành chém giết thù hận, thương yêu…lại thường xảy ra trong gia đình, hoặc những người thân trong gia tộc hơn là người ngoài. Nếu cha mẹ là bậc vua chúa, quan quyền thì con cháu thanh toán nhau để giành ngôi vị sau khi người cha nhắm mắt. Hoặc tranh giành của cải tài sản nếu cha mẹ là người giàu có. Vợ chồng thanh toán giết hại, để đoạt tài sản hoặc chạy theo người tình mới…

Do vô minh mê mờ mà chúng sanh luôn say mê trong ảo giác tình ái, để rồi gây nhân yêu, hận, thù, ghét..,mà, thường thì xảy ra cho những người than trong gia đình; để rồi luân chuyển trong lục đạo luân hồi, gặp nhau trong tình ái yêu thương hay thù hận. Yêu thương thì tạm yên ổn trong chốc lát, nhưng càng yêu thương thì có tâm chiếm hữu và sợ mất; cho nên cũng dễ sinh ra thù hận ngút ngàn, nếu có gì thay đổi, thế rồi tạo một nhân mới trong vô minh để nhận lãnh một quả xấu khác trong triền mien đau khổ. Nếu gặp nhau trong thù hận, thì thứ tình ái đau thương ấy lại càng chất chồng lên nhiều lớp trả vay trong vòng nghiệp lực vô minh. Tục ngữ Việt Nam có câu: “ Con là nợ, vợ (chồng) là oan gia, cửa nhà là nghiệp báo” thật sự nếu không có sợi dây oan nghiệt của tình ái cột lại thì, chúng ta không gặp nhau trong cuộc đời đầy sóng gió đau thương tạm bợ này.

Nếu tình ái là hạnh phúc, là vĩnh hằng bất diệt, là lẽ sống của cuộc đời; vậy ta hãy nhìn xem, riêng con người trên trái đất, có được bao nhiêu người hạnh phúc thật sự, hay chỉ chịu những tủi nhục và đau khổ do tình ái gây ra. Vợ chồng gặp nhau là do tình ái oan gia đã kéo dài nhiều kiếp chưa thanh toán xong, nay gặp lại để tiếp tục yêu người mình đã yêu, hận người mình đã hận…cha mẹ, con cái gặp nhau là để vay trả, đòi những gì mà mình chưa giải quyết thỏa đáng trong nhiều kiếp trước. tại sao người con có hiếu, nhưng cha mẹ lại không để ý, ít thương? Là vì đứa con đã mang nợ của cha mẹ quá nhiều về tình cảm cũng như vật chất mà từ nhiều kiếp chưa trả xong, hôm nay gặp nhau để trả nợ. Trái lại, những đứa con nghỗ nghịch, hư hỏng nhưng cha mẹ hết tâm chăm sóc, che chở, đổ cả tài sản cho con tiêu xài mà không hối tiếc; là vì cha mẹ đã nợ người con, nên nay gặp nhau để thanh toán nợ cũ.

Tất cả những thứ tình cảm yêu,hận, thương, ghét…thường xảy ra trong cuộc sống của thế giới này là do chúng sanh đã bao phen chìm nổi tạo nên; chúng ta không thể chạy trốn ra ngoài được nếu không quyết tâm dứt trừ những thứ tình ái mê mờ ấy. Tình ái là sợi dây vô hình đã cột chặt chúng sanh trong vạn kiếp trường chinh của cuộc sống. Hôm nay nhờ ánh sáng của Phật Đà chiếu soi, ta nhìn thấy được sự vô minh đen tối của sợi dây tình ái; nên, quyết tâm cắt đứt dể dũng mãnh vượt ra ngoài vòng cương tỏa.

(Trích Tình ái là cội nguồn sanh tử - Thượng Tọa Thích Phước Nhơn)

sưu tầm từ facebook giải đáp tâm linh
 
Theo Mod chemgio và bạn lamgiauto, tôi có nên post tiếp những bài như vậy từ site QUATANGCUOCSONG để mọi người thưởng thức không hay do dài quá mọi người không muốn đọc. Nếu bài viết dài, nhàm chán và k ý nghĩa thì sorry các bạn, tôi xóa ngay.
Mong các bạn cho ý kiến. :)
theo mình thì quà tặng cuộc sống đã có video hoạt hình trên youtube nếu post bạn nên post clip video từ youtube nó sẽ hay hơn và sống động hơn :D
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
425,176
Messages
7,153,057
Members
177,722
Latest member
hoangthanh1367

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom