Những Câu Danh Ngôn,Câu Truyện Hay Và Có Ích Trong Cuộc Sống

Status
Not open for further replies.

chemgio

Moderator
Joined
Nov 7, 2010
Messages
3,409
Reactions
4,501
MR
20.634
$300.00
HÃY GIỮ TÂM VỮNG CHÃI
* * * * * * * * * * * * * * * *
Nếu tâm mà bị bệnh thì mệt mỏi lắm. Vì muôn sự tại tâm nên tâm đã bệnh thì không làm được gì cả. Tâm có sáng thì mới làm được việc.

Dù cơ thể khỏe mạnh nhưng nếu cái tâm khỏe mạnh thì vẫn làm được nhiều thứ. Khi có bình an trong tâm trí, bình an sẽ là “bảo bối” để ta làm việc.

Cây viết phải thắng cây gươm, cũng giống như trí tuệ phải chiến thắng sức mạnh của bạo lực.

Cuộc sống rất công bằng và logic, nếu hiểu ra mọi thứ thì sẽ thấy cuộc sống này thú vị đấy.

Phải giữ sức khỏe cho bản thân, mình tôn trọng mình thì người khác mới tôn trọng mình được.

Đừng so sánh mình với những điều không thể làm được, phép so sánh không cho ra kết quả hạnh phúc.

Ai cũng có cái giỏi riêng của mình. Hãy biết trân trọng, nâng niu tình thương yêu.

Nhiều khi ý nghĩa của từ “hạnh phúc” thật đơn giản: chỉ là được nhìn thấy nụ cười của người khác, chẳng cần gì phải lớn lao.

Cứ trải nghiệm cuộc đời, nếm trải mọi hương vị: lúc lên voi xuống chó, từ vui đến buồn, lúc tự hào đến tuyệt vọng, rồi bạn sẽ biết được mình thật sự giỏi ở lĩnh vực gì.

Sống ở cõi đời này, bất cứ ai cũng từ bị vấp ngã, sau đó phải đứng dậy và đi hết cuộc đời.

Khi ở trong vũng lầy của cảm xúc, người ta cảm thấy vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng hãy biết hy vọng vào cuộc sống và vượt qua nó.

(Sưu Tầm)

1471397_503807046383661_2123808143_n.png






Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ đề phòng mọi thứ để không bị tổn thương lần thứ 2…

Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ phải chịu đau đớn về tinh thần, quỵ ngã…

Khi người ta bị tổn thương, người ta có thể làm những việc rất xấu, ích kỷ..

Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ cố gắng vượt qua nhưng nó sẽ theo ta cả đời…

Khi người ta bị tổn thương, người ta cần mọi ng ở bên để hàn gắn lại mọi thứ…

Ai trong đời chả bị tổn thương, chả bị đau đớn vì những điều đó…

Có người không vượt qua được…

Có người vượt qua được, nhưng ai dám chắc rằng khi ng ta nhìn lại người ta không thấy đau..

Đừng trách những người làm tổn thương bạn. Hãy vượt qua, hãy cố gắng nhìn lại và coi nó như 1 bài học cho cuộc đời…

Đừng bao giờ nhìn vào một người và đánh giá người ta khi ngã, mà hãy nhìn và đánh giá khi người ta đứng lên sau khi ngã…

Và khi bạn bị tổn thương không có nghĩa là bạn được quyền làm ai khác tổn thương nữa…
_nhok_
1392026_643704792362707_1239747852_n.jpg



Làm sao để trở thành người biết sống
**********************
Sống lâu và sống đẹp thì ai cũng thích, nhưng làm thế nào để có được cuộc sống ấy? Muốn sống lâu và sống đẹp, ta cần thực tập hết lòng một trong những điều sau đây:

- Giữ tâm bình thản, trước những biến động của cuộc sống.

- Đừng khởi tâm sân hận đối với những gì bất như ý xảy ra với mình.

- Đừng khởi tâm tham đắm đối với những gì của mình và không phải của mình.

- Đừng khởi tâm não hại người và vật.

- Sống hết lòng và chân thật, mặc chuyện đời dối trá.

- Sống tỉnh táo, không đua đòi, mặc chuyện đời chen lấn say mê.

- Ăn uống có tiết độ, nhai nhuyễn và nhất là đừng sử dụng những thực phẩm có hóa chất và đua đòi theo cảm giác.

- Phải biết thực tập thiền hành mỗi ngày. Thiền hành là đi với tâm thư thả tĩnh lặng; đi không nghĩ điểm đến và đi hết lòng trong mỗi bước chân.

- Thực tập mỉm cuời với những bông hoa và trẻ thơ mỗi ngày.

- Đừng nghe và nói những câu chuyện vô ích.

- Hãy nỗ lực làm với những gì mà mình nghĩ là đúng nhất, để tránh tâm ân hận và giữ tâm thoải mái trong khi làm.

- Thực tập mỉm cười với những gì vui buồn của quá khứ, khi chúng hiện về trong tâm ta hay trong khi ta ngồi một mình tĩnh lặng.

- Đừng so sánh mình với người hay gia đình mình với gia đình người hay quốc gia nầy với quốc gia khác, vì sao? Vì nhân duyên nghiệp báo giữa đời nầy không ai giống ai, không gia đình nào giống gia đình nào, không xứ sở nào giống xứ ở nào, nên ta không cần phải so sánh, khiến tâm ta sinh ra mặc cảm hay đua đòi mệt mỏi, mà chỉ cần nghĩ tới những gì tốt đẹp và nỗ lực thực hiện để cái đẹp do ta nghĩ đó, trở thành hiện thực trong đời sống của ta, dưới nhiều hình thức sống động khác nhau.

- Đừng để ý đến chuyện xấu của người khác, vì người ấy không phải là mình, nhưng khi nghĩ đến điều xấu của người khác, thì điều xấu trong tâm mình có cơ hội khởi lên, làm cho tâm mình vẩn đục và làm cho nét mặt của mình mất đi thánh thiện tươi vui.

- Ta phải biết thực tập lắng nghe và học hỏi. Học hỏi từ cuộc sống và lắng nghe những biến đổi từ các cảm thọ và từ những chủng tử vận hành trong tâm thức, trong từng nhịp thở có ý thức của mình, để có khả năng biết rằng, những gì ta không muốn người khác làm cho mình, thì mình cũng đừng bao giờ làm cho người khác.

- Đời người không phải là một trăm năm, mà chỉ tồn tại trong từng hơi thở, nên ta phải sống đẹp, sống hết lòng và thảnh thơi trong từng hơi thở của ta, để mỗi hơi thở của ta đều có khả năng đưa ta đi đến đời sống cao thượng. Một đời người được xem là lãng phí, là vì họ lãng phí ngay trong từng hơi thở của chính họ.

- Ta phải biết nuôi dưỡng ý thức sống cùng và sống với, nếu không có ý thức nầy, ta sẽ bị cảm giác cô đơn đánh lừa và ta sẽ bị chết đói ở trong cảm giác ấy.

- Ta đừng khởi tâm tranh giành với bất cứ ai ở trên cõi đời nầy, vì ở trên đời nầy không có ai là số một cả và chẳng có ai là quan trọng cả. Số một và quan trọng chỉ là những ảo giác do ngã tưởng biến hiện.

- Ta phải thực tập để nhìn thấy tính chất vô thường của vạn hữu, nên ta biết ở giữa đời không có ai xấu và tốt một cách quá đáng, vì mọi sự xấu tốt ở trên đời đều tự thay đổi khi có cơ duyên, khiến cho đời sống của ta không rơi vào cạm bẫy của sự hy vọng hay thất vọng quá đáng.

- Ta thực tập để tự biết khả năng và giới hạn của mình trong lúc tiếp xử với mọi người và muôn vật, để khỏi rơi vào những lầm lỗi đáng tiếc, khiến về sau dẫn sinh tâm ân hận.

- Ta phải thực tập hạnh đầu tư những gì tốt đẹp vào tâm thức ta và vào trong cuộc sống của ta, đó là hạnh đầu tư có ý nghĩa và lâu dài nhất.

- Ta phải biết đầu tư và kinh doanh những gì tốt đẹp trong tâm thức ta, khiến nguồn vốn ấy phát triển lớn mạnh ra trong đời sống của ta, trước khi ta bắt tay kinh doanh bất cứ lãnh vực lợi nhuận nào trong xã hội.

- Ta hãy thực tập nghĩ đến những gì tốt đẹp mỗi ngày khi mặt trời lên và sau khi mặt trời xuống núi.

- Mỗi ngày ta phải biết dành một giờ để thực tập làm những việc khó làm, nhằm nuôi dưỡng những ý chí và nghị lực trong ta. Chính ý chí và nghị lực giúp ta vượt qua những khó khăn và thành công trong cuộc sống.

- Đừng tự phong thánh cho bản thân mình và cũng đừng để ai phong thánh mình, mà phải biết tạo điều kiện cho những hạt giống thánh trong tâm mình biểu hiện, ngay trong hành động của chính mình mỗi ngày đối với cuộc sống và hãy giúp cho những hạt giống thánh nơi người khác cùng sinh khởi.

- Đừng nói nhiều về đạo đức hay từ bi, mà hãy sống từ bi và đạo đức ngay trong những hành động của chính mình đối với mọi người và muôn vật.

- Cuộc sống lâu dài và đẹp nhất là cuộc sống được nuôi dưỡng bởi tình yêu giản dị.

1477407_644418758957977_303866277_n.jpg
 
Last edited:
Phía cuối con đường, có chăng đó là lần cuối bạn được nhìn ánh bình minh sáng sớm, hay thoáng buồn lặng ngắm hoàng hôn ? Và rồi có lẽ ở đó, bạn thấy rằng cuộc sống trôi đi nhưng không bao giờ lặp lại, có những khoảnh khắc chỉ đến một lần trong đời, là ánh trăng đẹp, hay buổi chiều mưa rơi…mỗi một lần sẽ khác.

Phía cuối con đường, bạn có thể cười, nhưng có khi bạn sẽ khóc. Cuộc đời cũng giống như một con đường dài, con đường ấy, phía cuối là hạnh phúc hay đau thương, có ai nào biết được, chỉ biết rằng khi bắt đầu bước đi trên con đường ấy, họ chỉ có thể lựa chọn mà thôi ! Và cũng bởi: “Cuộc đời là quả lắc giữa nụ cười và nước mắt”.

Phía cuối con đường, bạn sẽ thấy. Hãy tin: Đêm dù dài nhưng ngày mai, bình minh rồi sẽ đến…!
safe_image.php




1461555_645011598898693_2096686535_n.jpg


Biết hay tích phước làm lành,
Xa điều ác độc, tranh giành người, ta.
Do vì nhân đã gieo ra,
Thường ăn quả ngọt đời xa, đời gần..
. (NT thi kệ)
941860_551861074888690_338302223_n.jpg




Không nên sân hận, căm thù vì hậu quả sẽ chính mình chịu lấy
****************************
Lẽ dĩ nhiên là lòng sân hận căm thù không thể nào đưa đến sự giác ngộ giải thoát. Thêm vào đó, Đức Phật dạy cho chúng ta biết rằng sân hận sẽ làm cho ta thêm đau khổ ngay trong hiện tại và có thể có quả xấu trong tương lai, như đoạn kinh sau đây, trích lược tóm tắt từ Chương Bảy Pháp, Tăng Chi Bộ:

1) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình trở thành xấu xí, không có dung sắc. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, dù cho người ấy khéo tắm rửa, khéo chải chuốt, tóc râu khéo sửa soạn, nhưng rồi người ấy cũng trở thành xấu xí, vì bị phẫn nộ chinh phục.

2) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình ngủ một cách khổ sở. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, dù có nằm trên ghế dài, nệm trải bằng len, chăn len trắng, chăn len thêu, nệm bằng da mềm, tấm khảm với lọng che phía trên, ghế dài có đầu gối chân màu đỏ, nhưng rồi người ấy vẫn ngủ một cách khổ sở, vì bị phẫn nộ chinh phục.

3) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình làm ăn, thâu hoạch không có lời. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, tâm trí người ấy trở nên rối ren, dù làm ăn có lời lại nghĩ rằng không lời, làm ăn không lời lại nghĩ rằng có lời, vì thế lúc nào cũng khổ sở lo lắng.

4) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có tài sản. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, dù người ấy đã thu hoạch nhiều tài sản lúc trước do siêng năng làm ăn, nhưng rồi vì tâm trí không còn sáng suốt, người ấy có thể có những hành động sai lầm đưa đến tù tội, phạt vạ, làm tiêu tán tài sản.

5) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có danh tiếng. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, dù người ấy đã thu hoạch nhiều danh tiếng lúc trước, nhưng rồi vì tâm trí không còn sáng suốt, người ấy có thể có những hành động sai lầm làm tiêu hoại mọi danh tiếng đã có.

6) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình không có bạn bè. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, dù người ấy có những bạn bè thân hữu, bà con huyết thống gì, nhưng rồi họ cũng sẽ xa lánh, từ bỏ người ấy, vì người ấy có tính tình nóng nảy, bị phẫn nộ chinh phục.

7) Người có tâm sân hận lúc nào cũng mong muốn kẻ thù địch của mình sau khi thân hoại mạng chung, sẽ sinh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục. Tuy nhiên người nào có lòng phẫn nộ, bị phẫn nộ chinh phục, bị phẫn nộ chi phối, người ấy làm ác hạnh với thân, người ấy nói lời ác hạnh với lời, người đó nghĩ đến điều ác hạnh trong tâm ý, cho nên, khi thân hoại mạng chung, chính người ấy sẽ sinh vào cõi dữ, ác thú, đọa xứ, địa ngục.

(Trích AN BÌNH TĨNH LẶNG - Bình Anson)
 
Last edited:
Trong 1 căn phòng thinh lặng có 4 ngọn nến đang cháy…
Ngọn nến thứ nhất nói :
+Tôi là biểu tượng của hòa bình! thế giới này rất cần tôi


Ngọn nến thứ 2 nói:
+Tôi là biểu tượng của lòng trung thành! hơn tất cả mọi người đều cần đến tôi.


Ngọn nến thứ 3 lên tiếng:
+Tôi là biểu tượng của tình yêu! hãy tưởng tượng xem thế giới này sẽ ra sao nếu ko có tình yêu,thế giới thật sự rất cần đến tôi.


Đột nhiên cánh cửa căn phòng mở tung 1 làn gió lùa vào thổi tắt cả 3 ngọn nến,cậu bé chạy vào ngạc nhiên hỏi:

+Tại sao 3 ngọn nến lại tắt?

Cậu bé òa lên khóc, lúc này ngọn nến thứ 4 mới lên tiếng:

+Đừng khóc cậu bé, khi nào tôi còn cháy sáng thì cậu vẫn còn có thể thắp sáng cả 3 ngọn nến kia lại bởi vì tôi chính là: HIỆN THÂN CỦA HY VỌNG

Chúng ta có thể mất: hòa bình, lòng trung thành thậm chí cả tình yêu, nhưng chỉ cần còn giữ lại được niềm hy vọng thì ta vẫn có thể lấy lại được tất cả những thứ đã mất.

Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng… - Đọc truyện ngắn và ý nghĩa nhất

Lúc này cậu bé ko khóc nữa và cầm ngọn nến thứ 4 lần lượt thắp sáng cả 3 ngọn nến còn lại…
Có khi nào bạn từ bỏ hy vọng của chính mình không? Nếu bạn không cho mình hy vọng thì cũng chẳng ai mang nó đến bên cạnh bạn cả. Nếu bạn không có hy vọng thì cuộc sống bây giờ của bạn có ý nghĩa gì???


Trong cuộc đời này tất cả chúng ta đều có những hy vọng và ước muốn nhỏ nhoi hãy chắp cho nó thêm đôi cánh, còn nếu một mình bạn không đủ sức thì hãy tìm đến những người bên cạnh, họ luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn… việc đó tùy vào bạn.

Đừng Bao Giờ Ngừng Mơ Ước !!
-Đừng bao giờ miễn cưỡng việc bộc lộ tình cảm khi bạn đang vui, hãy để nó thể hiện một cách tự nhiên. Còn khi bạn đang ở trong một tâm trạng xấu, hãy đối mặt với nó.


- Đừng bao giờ sợ cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn, bạn sẽ ngạc nhiên với kết quả mà bạn đạt được.

- Đừng để cân nặng của cả thế giới đè lên đôi vai nhỏ bé của bạn.

- Đừng cảm thấy sợ tương lai, hãy cố gắng đối mặt với mọi thứ trước mắt.

- Đừng bao giờ cảm thấy tôi lỗi với quá khứ, hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm đó.

- Đừng nghĩ rằng bạn cô đơn, bởi luôn có ai đó đang đưa tay cho bạn nắm.

- Đừng bao giờ để cơ hội vuột qua khỏi tầm tay, có thể chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đến với bạn.

- Đừng bao giờ chần chừ thực hiện những sở thích của bạn.

- Đừng bao giờ sợ việc cho đi khi bạn vẫn còn thứ để cho.

- Đừng quên rằng bạn có thể biến mọi ước mơ thành sự thật. Điều đó không khó như bạn tưởng đâu.

~Bạn sẽ làm được tất cả nếu như bạn cố gắng. Vì vậy, đừng bao giờ ngừng yêu thương, ngừng tin tưởng, và đừng bao giờ ngừng mơ ước...!
_nhok_
sưu tầm từ facebook
1474618_645396778860175_1264456991_n.jpg

995241_645922068807646_294983186_n.jpg
 
Last edited:
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.

Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."


Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
_nhok_


1441183_645972518802601_1993798193_n.jpg



Chớ làm khổ người ta,
Đừng gạt lừa ai cả,
Vì khổ đau phải trả,
Lại về cho chính ta...
 
Last edited:
Đừng phung phí, tiêu pha vô bổ những gì chúng ta có đầy đủ, dư dả. Thay vì vậy, chúng ta nên phát tâm từ thiện và san sẻ cho những hoàn cảnh còn khó khăn trong xã hội. Điều đó thật ý nghĩa và tuyệt vời biết bao nhiêu. Các bạn có cùng tâm niệm như thế không?


1471973_552585691482895_1947200722_n.jpg



Khắp nơi trong cõi dương gian
Hận thù đâu thể xua tan hận thù.
Chỉ tình thương với tâm từ
Làm tiêu oán hận, giải trừ lòng căm.
Đó là định luật ngàn năm.


Bởi đời là cõi tạm
Nên sống thật với nhau
Nếu kiếp người trôi mau
Thì oán thù dừng lại.

Bởi không gì tồn tại
Nên giận hờn bỏ qua
Nếu lòng mình vị tha
Thì nỗi sầu tan biến.

“Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi
không có tình thương”.

1476417_508483985915967_1923464117_n.jpg
 
Last edited:
Có khi nào bạn tự hỏi:

╰☆╮“Tại sao mình không được như mọi người?”
╰☆╮✿ trong khi ...
╰☆╮✿ ╰☆╮nhiều người chỉ ao ước được như bạn.╰☆╮

╰☆╮“Tại sao mình luôn thất bại?”
╰☆╮✿ trong khi ...
╰☆╮✿ ╰☆╮bạn vẫn chưa cố gắng hết sức trong công việc.╰☆╮

╰☆╮“Tại sao mình không hạnh phúc?”
╰☆╮✿ trong khi ...
╰☆╮✿ ╰☆╮hạnh phúc hiện diện ngay bên cạnh.╰☆╮


Sống biết yêu thương mọi người và các loài vật sống xung quanh mình. Loài vật nào cũng cần sống, loài vật nào cũng phải kiếm ăn hằng ngày. Kiếm ăn rất khổ cực. Mình đây cũng phải khổ cực đi làm hằng ngày kiếm tiền mua thức ăn thì mọi người mọi loài vật đều như vậy. Nếu có dư đồ ăn thì mình chia sẻ cho người khác, cho loài vật khác.

1476525_646264228773430_1806247840_n.jpg


943028_253112748174863_158639095_n.png

1005113_648665461866640_1881591258_n.jpg

Con người đôi khi quá lạnh lùng và bàng quan khi đứng bên lề cuộc
sống ... của người khác mà .....
"chỉ trỏ", "phán xét" và "đánh giá" người khác theo những chiều hướng tiêu cực.

Nhưng....Bạn ơi... Nên nhớ

Bạn không phải là họ

Bạn không trải qua những việc như họ

Bạn không biết họ đã và đang đối mặt với những khó khăn gì...?

Vậy thì...

Tốt nhất đừng tự cho mình phán xét bất kì ai nếu như bạn không hiểu họ...


Sanh ra, là khách qua đường,
Chết rồi, làm kẻ trở về cố hương.
Đất trời quán trọ bên đường,
Cùng nương thân phận ngàn năm bụi bờ...
(sưu tầm)
 
Last edited:
Khi một cánh cửa đóng lại sẽ là ...... cơ hội cho một cánh cửa khác mở ra.
Cuộc sống không có con đường cùng ......chỉ có chăng là ta đã tự làm cùng con đường của mình ......


1461711_561055737312571_612257911_n.jpg



1459947_649399235126596_1271014918_n.jpg






Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn

Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.

Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.

Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.

Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.

Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao.

Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D; bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả
....
Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất

Lúc bé tưởng hạnh phúc là điều gì đó xa xôi lắm,giờ mới biết hạnh phúc chỉ đơn giản là những thứ bình dị xung quanh ta,có chăng là mình đã không nhận thấy

Lúc bé tưởng nói quên là có thể quên được,giờ mới biết có những chuyện càng muốn quên thì nó lại càng ở mãi trong lòng

Lúc bé cứ mơ ước lớn lên sẽ trở thành người này người kia,giờ mới biết được trở thành chính mình mới là hạnh phúc nhất !
 
Last edited:
sưu tầm từ facebook

Hạnh phúc không phải là có nhà cao cửa rộng, mà là trong nhà đầy ắp những tiếng cười sảng khoái.

Hạnh phúc không phải là đi xe mắc tiền, mà là được về đến nhà bình an vô sự.

Hạnh phúc không phải là có người yêu thật đẹp, mà là cô ấy luôn cười thật tươi.

Hạnh phúc không phải là khi thành công có được nhiều người tung hô, mà là khi thất bại sẽ có bạn bè nói với mình rằng : “Hãy cố gắng lên, đừng gục ngã!”

Hạnh phúc không phải là nghe được nhiều lời đường mật, mà là khi đau buồn sẽ có người bên cạnh và nói rằng : “Không sao đâu em, có anh đây rồi!”

---ad Còi----

1425765_408139985955407_1572874459_n.jpg



Những Mảnh Đời Bất Hạnh
Ta ngày hai bữa chẳng lo
Có người cơm hẩm chẳng no đủ lòng
Ta thì hôm sớm thong dong
Có người cơ cực bụi Hồng lắm lem
Ta thì nhà cửa phủ rèm
Có người mái lá thủng xem thấy trời
Ta thì vàng bạc sáng ngời
Có người tàn tật cả đời ốm đau
Người ta trước mình đi sau
Ở đời ai biết lối nào dành riêng
Cùng chung sống ở Trần miền
Sẻ chia đùm bọc tạo duyên Phước thành
Ở đời mấy lúc cao thanh
Có lòng thương cảm thiện lành hậu lai...
 
Last edited:
Đừng" và "Hãy"...

Cuộc đời này đâu đâu cũng là ranh giới... sống và chết chỉ cách nhau một cái nhắm mắt và một cái đứt nhịp của con tim!


ĐỪNG tùy tiện xin lỗi người khác chỉ vì bạn cảm thấy trân trọng mối quan hệ đó.

HÃY dành lại đấy những cơ hội để xin lỗi chính bản thân bạn. Bạn có biết một lời xin lỗi lịch sự có thể hàn gắn một mối quan hệ rạn nứt, lời xin lỗi thứ 2 có thể xoa dịu đôi chút tổn thương của đối phương nhưng đến lần thứ 3 thì lời xin lỗi của bạn sẽ trở thành mặc định cho những lần sau và đến lần thứ 4 thì chính lời xin lỗi ấy đã lấy mất đi của bạn sự tự tôn trước mặt người khác. Hãy xây dựng một mối quan hệ bình đẳng và đừng biến mình là kẻ thiếu thốn cứ xảy ra chuyện gì đó là bạn phải nói lời xin lỗi để kéo lại người ấy. Khi thực sự như vậy thì bạn đang bạc đãi bản thân mình đấy, xin lỗi bản thân để lòng tự trọng được đánh thức bạn nhé.

ĐỪNG tùy tiện khóc trước mặt người khác.

HÃY để nước mắt là tiếng thổn thức câm lặng nhưng đáng giá của nỗi buồn và là sự gào thét đáng trân trọng của nỗi đau chứ đừng để nước mắt là món tiền bạn bỏ ra để mua về cho mình sự thương hại và ánh mắt đáng thương của người khác. Bạn hãy để người khác nhìn thấy giọt nước mắt bạn rơi xuống vì hạnh phúc hay xúc động nhưng hãy giấu đi giọt nước mắt đang làm tim bạn đau nhói bởi chỉ như vậy, sự mạnh mẽ của bạn sẽ lớn dần qua những lần nén chịu và sau khi gạt phăng những giọt nước mắt ấy đi, bạn sẽ lại có thể đứng dậy và bước tiếp ..

ĐỪNG lén khóc dưới mưa..

HÃY đối diện với nó vào một ngày nắng đẹp. Khi bạn khóc dưới mưa, bạn chỉ có thể che mắt thiên hạ nhưng không thể giấu chính mình và dưới cơn mưa lạnh lẽo ấy, lòng bạn sẽ càng thêm buồn tủi mà thôi.

ĐỪNG nhậu say khi buồn.,

HÃY tỉnh táo để nhận ra nơi mình vừa vấp ngã có chướng ngại gì và men say chỉ là liệu pháp tạm thời. Và nếu ai đã một lần tìm đến men khi buồn chắc chắn sẽ biết rằng, càng say ta sẽ lại càng nhớ và càng nhớ ta càng buồn, càng đau và và muốn khóc.

ĐỪNG để ai đó biết là mình yêu quí họ thật nhiều.

HÃY dạy cho họ cách trân trọng tình cảm của mình, cho họ biết yêu thương là sự đồng điệu của hai trái tim chứ không phải là một thói quen mặc định trong cuộc sống. Chọ họ biết rằng, khi yêu nhau, họ có chỉ có quyền trân trọng chứ không có quyền sở hữu, có quyền quan tâm nhưng không quản lý, chăm sóc nhưng không áp đặt và có quyền nhớ nhưng không có quyền bắt ta có măt bất cứ lúc nào họ cần.

Và bạn biết không, khi yêu thương đừng đặt người ấy vào trái tim bởi ở đó còn có rất nhiều những mối quan hệ cần bạn phải quan tâm mà HÃY đặt tình iu của mình vào TẤM LÒNG để bạn có thể iu họ hết lòng, chăm sóc họ hết lòng, nhớ họ hết lòng và mong muốn được ở bên họ hết tấm lòng mình. Chỉ có như vậy khi họ quay đi trái tim bạn mới không bị tổn thương và khi trái tim không bị tổn thương thì các mối quan hệ khác của bạn tại đó như gia đính, bạn bè mới không bị ảnh hưởng nỗi đau đó.

Một ranh giới có thể đưa ta đến cái chết thì cũng có thể kéo ta về với cuộc sống vậy nên hãy chọn cho mình nụ cười thay vì nước mắt, hạnh phúc thay vì khổ đau, iu thương thay vì bất hạnh và chọn màu hồng thay vì màu đen bạn nhé.


1452403_255377354615069_898884775_n.jpg


Biết hay tích phước làm lành,
Xa điều ác độc, tranh giành người, ta.
Do vì nhân đã gieo ra,
Thường ăn quả ngọt đời xa, đời gần..


Làm ác thì nhận lấy khổ đau, làm thiện thì thu về hạnh phúc. Điều tự nhiên của cuộc đời là đây.

537842_10151836633371172_471879678_n.jpg
 
Last edited:
988751_202763609908752_114243956_n.jpg


Mẹ ơi......
-Nửa cuộc đời nhuốm màu gian khổ.
-Vai Mẹ gầy gánh nặng đời c0n.
-Con khôn lớn mong Mẹ nhiều vui vẻ.
-Còn nửa đời Mẹ sẽ sướng vui hơn.
-Con thương Mẹ,thương nhiều hơn tất cả.
-Nhưng chắc không bằng tình Mẹ thương c0n.
-CON yêu MẸ nhiều!!!




đó là tình mẹ

1475923_202742213244225_1088632093_n.jpg


http://freebitco.in/?op=home
http://coinbox.me/
http://www.landofbitcoin.com/
http://earnfreebitcoins.com/



virtualfaucet.com
- http://www.thefreebitcoins.com
- http://www.thebitcoin.me
http://trzn.co


1471740_409224305846975_2114198107_n.jpg

tôi đã học được rằng
- Đôi khi tôi có quyền được tức giận nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có quyền được tàn ác.


- Tình bạn thực sự sẽ vẫn tiếp tục phát triển bất chấp khoảng cách. Tình yêu thực sự cũng như vậy.

- Có thể ai đó không yêu bạn theo cách bạn muốn nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ không yêu bạn với tất cả những gì họ có.

- Đừng bao giờ nói với một đứa trẻ rằng ước mơ của nó là vớ vẩn, là không thể thực hiện được. Bạn sẽ gây ra một bi kịch lớn hơn là bạn tưởng đấy.

- Biết tha thứ cho người khác thôi là chưa đủ, đôi khi bạn còn phải biết tha thứ cho chính bản thân mình nữa.

- Hoàn cảnh có thể ảnh hưởng đến việc chúng ta là ai nhưng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc chúng ta sẽ trở thành người như thế nào.

- Cho dù bạn đang buồn chán vì đau khổ thế nào thì thế giới vẫn không hề dừng lại để đợi bạn cho đến khi bạn lấy lại được tinh thần đâu.

- Bạn không nhất thiết phải cố gắng để khám phá một bí mật nào đó đâu, nó có thể khiến cuộc đời bạn thay đổi hoàn toàn đấy.

- Hai người có thể cùng nhìn một vật nhưng lại có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

- Ngay cả khi bạn cảm giác mình không còn điều gì để cho đi nữa thì khi một người bạn đến gục đầu lên vai bạn mà khóc bạn vẫn tìm ra được sức mạnh để giúp họ.

- Những người bạn quan tâm đến nhất trong cuộc sống một ngày nào đó cũng có thể bỏ bạn mà đi.

- Đôi khi thật khó để làm những điều vừa không làm tổn thương đến ai lại vừa giữ vững được lý tưởng của mình.


sưu tầm từ facebook



Đoạn chat của một SV trường Y gây xúc động cư dân mạng



Một đoạn chat có thật của một người với anh trai đang được thành viên của nhiều diễn đàn truyền cho nhau đọc. Theo thông tin trên một số diễn đàn người anh trai là SV năm 3 Trường ĐH Y Hà Nội. Đây là câu chuyện anh kể trong quá trình đi thực tập tại Bệnh viện Việt Đức (Hà Nội).

Một ca cấp cứu do tai nạn giao thông tại Bệnh viện Việt Đức. (Nguồn: Internet)
Lời nhắn của anh trai với em trên yahoo messenger thật giản dị như em ra đường cần đội mũ bảo hiểm cẩn thận, đừng đi quá 30km/h. Khoảng thời gian thực tập chứng kiến nhiều hoàn cảnh thương tâm vì tai nạn giao thông khiến chàng SV không khỏi đau lòng tự hỏi bản thân:“Hôm nay khoẻ mạnh thế này/Mà chẳng biết mai thế nào/Nên là mình giờ hay tự vấn/ Mình đã sống cho thật tốt chưa....”.

Và anh quyết định: “Thế là từ hôm đấy đến hôm nay/Anh không dám phóng xe máy quá 30km/h/Người chết thì an lành/Chỉ day dứt người sống”

Trên diễn đàn của trang xebushanoi, bạn có nickname ronaldo_iubus53 xúc động cho rằng chia sẻ này “rất đáng để suy nghĩ”.

Bạn tâm sự: “Anh nhà bác mình cũng bị mất vì tai nạn giao thông, lúc đó cũng 21 tuổi.

Hai anh em mình bằng tuổi nhau, chơi thân với nhau từ bé lại học cùng nên chẳng khác gì anh em ruột. Lúc nghe tin anh mình đi cấp cứu mà chân tay bủn rủn hết cả ra, chả nghĩ được gì, mặt thì tái mét đi nhưng đủ bình tĩnh để không khóc. Nằm viện được 1 tuần thì anh mình mất...Sau khi anh mình mất, mình bị ám ảnh một thời gian dài và không còn dám tập đi xe máy nữa...Vì 1 phút sơ sẩy mà mất mát là quá lớn...

Dưới đây là nội dung đoạn chát giữa người anh với em trai:

"...

Bình Dương: đi viện anh thấy mình ngộ ra được nhiều điều lắm

Bình Dương: em đi đường nhớ đội mũ bảo hiểm nhá

Bình Dương: đội cẩn thận

Bình Dương: và đừng đi quá 30km/h

Bình Dương: trong bất cứ hoàn cảnh nào

Bình Dương: dạo này

Bình Dương: đi Việt Đức

Bình Dương: anh hay gặp

Bình Dương: nhiều trường hợp

Bình Dương: không còn phân biệt được mắt mũi mồm

Bình Dương: theo đúng nghĩa đen

Bình Dương: nữa

Bình Dương: hôm trước

Bình Dương: ở Việt Đức

Bình Dương: có 1 chuyện mà anh nghĩ là anh sẽ nhớ mãi

Bình Dương: hoặc đơn giản là anh là người mới

Bình Dương: nên hơi nhạy cảm

Bình Dương: có 1 cậu

Bình Dương: cũng sinh năm 92 như em

Bình Dương: cao ráo đẹp trai lắm

Bình Dương: tai nạn xe máy

Bình Dương: thế rồi

Bình Dương: các cô dì chú bác

Bình Dương: cứ đứng ngoài khóc nức nở

Bình Dương: kéo áo bác sĩ bảo cứu

Bình Dương: nhưng mà bọn anh biết

Bình Dương: não chết rồi

Bình Dương: cứu thế nào được

Bình Dương: tức là

Bình Dương: cậu ý chỉ

Bình Dương: đội 1 cái mũ bảo hiểm

Bình Dương: rẻ tiền kiểu mình hay đội

Bình Dương: rồi mài mặt xuống đất

Bình Dương: thế là xuất huyết não

Bình Dương: máu nó chèn ép các thứ

Bình Dương: làm não sưng phù lên

Bình Dương: mất chức năng -> chết não

Bình Dương: mặc dù tim vẫn đập

Bình Dương: phổi vẫn thở tốt

Bình Dương: thế rồi

Bình Dương: lúc bác sĩ thông báo

Bình Dương: thế là mấy ông chú mấy ông cậu

Bình Dương: nước mắt cứ ứa ra

Bình Dương: rồi ra ngoài giữ mẹ bệnh nhân

Bình Dương: ko cho vào

Bình Dương: còn có mỗi ông bố đứng trong đấy

Bình Dương: bác ý ko khóc được

Bình Dương: chỉ có đứng nắm tay thằng con

Bình Dương: nhìn nó

Bình Dương: 1 lúc

Bình Dương: rồi vả vả nó vào miệng mấy cái nhẹ nhẹ

Bình Dương: bác ý nói với nó

Bình Dương: "dậy đi con"

Bình Dương: "dậy đi về với bố"

Bình Dương: rồi bác ý quay ra nói với anh

Bình Dương: thế nó không dậy nữa à ?

Bình Dương: rồi bác ý đứng dựa tường

Bình Dương: chẳng nói gì nữa

Bình Dương: rồi họ đưa thằng bé về

Bình Dương: chẹp

Bình Dương: h kể lại chẳng thấy hay gì cả

Bình Dương: cơ mà lúc đứng đấy

Bình Dương: cảm giác nó đau xót lắm em ạ

Bình Dương: anh thấy

Bình Dương: cuộc sống thật là mong manh

Bình Dương: hôm nay khoẻ mạnh thế này

Bình Dương: mà chẳng biết mai thế nào

Bình Dương: nên là mình h hay tự vấn

Bình Dương: mình đã sống cho thật tốt chưa

Bình Dương: để mà mai có vấn đề gì

Bình Dương: liệu mình có ân hận ko

Bình Dương: khá là day dứt

Bình Dương: thế là từ hôm đấy đến hôm nay

Bình Dương: anh ko dám phóng xe máy quá 30km/h

Bình Dương: người chết thì an lành

Bình Dương: chỉ day dứt người sống

Bình Dương: bác ý còn bảo

Bình Dương: "thế đấy cháu ạ"

Bình Dương: "nuôi con 21 năm, hôm nay nó xin đi chơi với ban"

Bình Dương: "thế mà nó không về nữa cháu ạ"

Bình Dương: anh lấy ống nghe

Bình Dương: đưa cho bác ý

Bình Dương: bảo bác ý nghe tim nó lần cuối

Bình Dương: nhưng bác ý ko muốn nghe

Bình Dương: từ hồi đi viện đến h

Bình Dương: anh gặp 4-5 ca tử vong rồi

Bình Dương: nhưng chưa ca nào làm anh thấy suy nghĩ như thế

Bình Dương: cả đời cứ bươn chải tiền bạc bán rẻ sức khoẻ

Bình Dương: rồi tiền có cứu được ko ?

Bình Dương: trước cái chết

Bình Dương: mọi thứ vô nghĩa lắm

Bình Dương: anh cũng nhận ra

Bình Dương: những lúc như thế

Bình Dương: không thấy đám bạn đâu

Bình Dương: quanh mình

Bình Dương: chỉ có gia đình

Bình Dương: + 1 vài thằng sinh viên Y

Bình Dương: cũng chẳng thấy bóng dáng người yêu đâu

Bình Dương: chắc không đến kịp

Bình Dương: hoặc sợ quá không đến

Bình Dương: vậy mình có dành thời gian cho gia đình xứng đáng với điều đó ko?

Bình Dương: anh cũng suy nghĩ về chuyện đó

…”
1425770_498580390255212_1798026241_n.jpg

Theo Vietnamnet







Cha ơi cha ở đâu???
Mẹ ơi mẹ ở đâu???
Cần lắm 1 gia đình :(((


1441369_372051916264436_192908669_n.jpg




Chúng ta thường đặt tầm quan trọng quá lớn cho quá khứ và tương lai. Ta sống và xem quá khứ lẫn tương lai đang hiện hữu rành rành ra đó, để rồi ta quên sống với hiện tại. Thật ra, sống trong giây phút hiện tại quan trọng hơn nhiều, vì đó là giây phút duy nhất mà ta có thể thật sự hành động để biến cải tâm thức và phát huy những xúc cảm tích cực hướng ta vào việc giúp đỡ kẻ khác.

( ĐỨC ĐẠT LAI LẠT MA )
1459110_255749657911172_1883289486_n.jpg


1453450_511258472326028_1440606093_n.jpg



Cố gắng lên ! đừng bao giờ gục ngã
- Dù cuộc đời , lắm bão tố phong ba
- Hãy vững tin , mà bước về phía trước
- Đừng bao giờ , lùi bước lại phía sau
- Thôi bỏ qua những gì là quá khứ
- Hãy đón chờ những thứ của ngày mai
- Và biết đâu trên những chặng đường dài
- Ta tìm thấy những gì mình đã mất

Ai cho em manh áo, bữa ăn, giấc ngủ ngon...?!
1458628_651562868243566_204744100_n.jpg




CHO VÀ NHẬN
**********************************
Theo định luật III Newton: “Trong mọi trường hợp, khi vật A tác dụng lên vật B một lực, thì vật B cũng tác dụng lại vật A một lực. Hai lực này có cùng giá, cùng độ lớn, nhưng ngược chiều”.

Như vậy những gì ta cho đi cũng chính là những gì ta sẽ nhận lại. Tất cả mọi đau khổ đều do những gì mà ta đã cho đi. Khi làm sai trái bất cứ chuyện gì dù chỉ là trong suy nghĩ, chắc chắn chúng ta sẽ nhận lại sự đau khổ.

Bởi thế, theo tôi, định luật III Newton là định luật cơ bản nhất quyết định mọi quy luật trong vũ trụ này. Tỷ phú là những người đã cho đi rất nhiều, sau đó họ nhận lại được nhiều rồi mới trở thành tỷ phú.

Có một quy luật là quy luật hấp dẫn. Khi hạnh phúc, bạn sẽ hấp dẫn người hạnh phúc; nếu đau khổ và tuyệt vọng, bạn sẽ hấp dẫn những người đau khổ và tuyệt vọng; khi giỏi giang, bạn sẽ hấp dẫn những người giỏi giang; khi mạnh mẽ, bạn sẽ hấp dẫn những người mạnh mẽ.

Hãy làm mọi thứ hết mình để sau này nhìn lại, ta không phải hối hận vì đã chưa làm hết sức. Tất cả đều được bắt đầu từ con số không. Trước khi biết một điều gì đó, tất cả chúng ta đều chưa biết về nó.

Trong một con người luôn có những mặt đối lập: ta làm nhiều thứ thánh thiện lắm, mà cũng làm nhiều thứ khủng khiếp và ghê tởm lắm. Sống tốt cho mình cũng là một cách để giúp đỡ cho xã hội.

Khi thương yêu người khác, bạn sẽ trao thêm sức mạnh cho họ. Có những vết thương trong quá khứ được lành lại nhờ vào tình thương của mọi người.

Có những sự im lặng rất đáng sợ vì đôi khi, im lặng là sự giận dữ tinh vi nhất. Sự giận dữ dẫn đến căng thẳng làm tăng nguy cơ mắc bệnh cao huyết áp, tim mạch.

Sợ hãi là dấu hiệu của việc chưa đủ kiến thức để hiểu rõ bản chất của vấn đề. Kinh nghiệm sống có được từ những lần đối phó với hoàn cảnh. Bởi thế, hãy lăn xả thật nhiều, rồi ta sẽ có kinh nghiệm.

Khi sống trong thế giới nào thì ta phải đi theo quy luật của thế giới đó, không thể nào đi lệch khỏi quy luật đó được. Nếu sống trái với quy luật, ta sẽ cảm thấy cuộc đời này rất nặng nề.

Mỗi khi đau khổ thì đó là tín hiệu nhắc ta phải thay đổi bản thân để phù hợp với cuộc sống. Không ai có thể giết chết ta ngoài chính bản thân ta.

Bạn sẽ trở thành một người thánh thiện nếu yêu thương tất cả mọi thứ trên đời và chấp nhận mọi sự việc diễn ra như vốn dĩ nó là. Khi cho đi là khi ta sẽ nhận lại.

Cho là nhận.
(Sưu tầm)
 
Last edited:
http://m.nguoiduatin.vn/an-xua-luat...o-dao-xinh-dep-chan-dong-mot-thoi-a80068.html

1461404_203895096462270_1183077381_n.jpg


Tại âm phủ, một hồn ma đang quỳ đối chất
trước Diêm chúa, giữa hai vị công an của
diêm phủ là Ngưu Ðầu và Mã Diện.
Diêm chúa ngôì trên chín bệ dõng dạc ra
lệnh:
- Phán quan đâu, đọc hồ sơ lý lịch của tên
này xem!
Phán quan liền cất giọng đọc, rõ ràng và
chậm rãi:
- Trần văn Trụi, 82 tuổi, du thủ du thực, vô
gia cư lẫn nghề nghiệp, trúng gió chết tại
chợ Bến Thành.
Hồn ma lễ phép đưa một tay xin góp ý:
- Muôn tâu Diêm chúa, cho con được phép
cải chính.
- Hử?
- Thưa, con đúng tên là Trần văn Trụi thật,
nhưng mới 28 tuổi chứ không phải là 82 tuổi
đâu ạ!
- Sao? Phán quan ..., hắn nói thế đúng
không?
Phán quan giật mình, kéo áo lau kính, xem
lại sổ bộ, ấp úng:
- Dạ ... dạ ...
- Ðúng hay sai chớ dạ cái gì?
- Bẩm đúng ạ!
- Chèn đét ơi! Mấy người làm ăn kiểu này
thì chết tôi rồi ... Ngưu Ðầu đâu?
- Dạ! Có con đây ạ.
Mau lên giữ xác nó, kẻo người ta đem chôn
bây giờ. Tại sao mà ra cớ sự như vậy hử?
Ngưu đầu vội vã ra đi. Phán quan gãi đầu ấp
úng:
- Dạ ... dạ tại mới mua chiếc kính, nhìn chưa
quen mắt, nên ngu thần đọc nhầm 28 thành
82 ạ ... xin Thánh thượng bớt giận, thần sẽ đi
thay kính lập tức.
- Nó sống đến bao nhiêu tuổỉ?
- Muôn tâu, ... 82 tuổi ạ!
- Vậy thì chờ đợi gì nữa mà không dắt nó đi
nhập xác?
Hồn ma liền xen vào:
- Muôn tâu Diêm chúa! Những tưởng nhân
gian mới làm ăn bê bối ... dè đâu ... đây
cũng vậy. Con đang đi ăn phở với người yêu
trước chợ Bến Thành thì thấy hai cha nội
nầy đến thộp cổ dắt đi ... Có lẽ bây giờ
người yêu của con uống thuốc chuột chết
theo con rồi cũng không biết chừng.
Diêm vương hạ giọng:
- Thôi! "Thiên tãi nhất thì" mới có một vụ lầm lẫn. Mũi dại thì lái chịu đòn... Ngươi cho
ta xin lỗi vậy, về dương gian đi ... vui vẻ nhé!
- Muôn tâu, xin Ngài hãy bồi thường thiệt hại cho con.
- Mi muốn gì? Giấy tiền vàng bạc nơi đây đâu thể đem về trển mà xài được.
- Thưa ... con chỉ muốn xin rằng luôn tiện Ngài cho con liếc sơ qua cái phiếu lý lịch số
ba, tức là cung tình duyên gia đạo của con ấy. Hiện con có lấy được người mình yêu và
nàng có thành thật với con không ạ!
- A! Thằng nhãi ...! Biết trước vị lai để làm gì? Chẳng sướng ích gì đâu con ạ!
- Muôn tâu, nếu Ngài không bằng lòng, khi về dương gian, con nhất định sẽ làm ầm lên
về cái chuyện này, con sẽ ...
- Tặc! Thằng ranh! Ðừng có dở trò hăm dọa, ta không ngán mi đâu ... mà thôi ... Phán
quan đâu?
- Dạ, có thần đây.
- Ðọc phiếu số ba cho nó nghe đi!
- Vâng ạ! Phán quan liền lau kính trắng giọng đọc: "Trần văn Trụi, sinh ngày ... tại Cao
Lãnh, con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi. Ðương sự có số công danh, khoa cử, thi đâu đậu
đó. Năm 27 tuổi tốt nghiệp kỹ sư công chánh hạng bình được bổ nhiệm về Sài Gòn. Năm
28 tuổi y cưới vợ là một hoa khôi ở Cầu Bông. Năm 29 tuổi làm trưởng ty Công Chánh ở
Tây Ninh, năm 30 bị gọi nhập ngũ, gắn lon trung úy, năm 31 tuổi có con trai đầu lòng,
năm 32 tuổi có con gái ... năm 33 tuổi bị giật mìn chết phanh thây ở cầu Ông Phủ, nếu còn
âm đức y sẽ thoát chết, chỉ gẫy một chân và mù một mắt, vinh thăng đại úy rồi giãi ngũ.
Năm 40 tuổi ... hai đứa con lớn của y bị chết ở Vũng Tàu, năm 45 tuổi bị sốt tê liệt, nằm
nhà thương hai năm. Năm 50 tuổi, nhà cháy, vợ y hóa điên, năm 82 tuổi y mất trí nhớ, du
thủ du thực đi xin ăn lẩn quẩn ở các chợ, Cầu Muối, Bến Thành rồi trúng gió chết ..."
Phán quan đọc xong, hồn ma tháo mồ hôi hột, đứng chết sững, Diêm Vương thúc:
- Sao? Ðủ chưa ... xong rồi đó. Ði đi cha nội ...
Hồn ma vẫn còn chần chờ.
Phán quan hối:
- Lè lẹ lên! Ở đó mà kêu ca hoài, cái xác mi mà sình lên thì chỉ còn nước đem chôn.
Trần văn Trụi đáp một cách xuôi xị:
- Bẩm! Hay là để cho thiên hạ chôn quách đi cho rồi!
Em thân mến:
Biết rõ vị lai không phải là một chuyện dễ chịu cho lắm. Hèn chi mà Phật và chư Tổ
thường căn dặn chúng ta rằng: "Trong khi tu nếu chưa sạch phiền não mà rủi ro có được
thần thông, biết được quá khứ vị lai thì phải buông bỏ cho lè lẹ kẻo phải lâm vào cảnh
ngộ như chàng Trần van Trụi trên đây
_phúc bồ_
sưu tầm từ facebook



CÁCH NHÌN CUỘC ĐỜI THEO GIÁO LÝ NHÀ PHẬT!

- Khi ta bị người bạn mới quen lừa dối?
Ta nên vui mừng vì không phải bị lừa dối quá lâu
- Khi ta bị người bạn thân nhất mấy mươi năm qua của mình lừa dối, ta đau khổ tột cùng?
Ta nên vui mừng vì ta đã có một người bạn "chân thành suốt mấy mươi năm qua"
- Khi ta bị người yêu ruồng bỏ để chạy theo danh vọng, tiền bạc?
Ta nên hoan hỉ vì đã không phải cưới một người vợ tham mê vật chất, phù du.
- Khi ta bị người vợ/chồng đầu ấp, tay gối, phản bội?
Ta nên vui vì đã có một kẽ tham lam chịu nỗi khổ đó thay ta!
- Ta chán nản, thất vọng khi cuộc đời toàn những điều gian trá, lọc lừa, đau khổ đến với ta?
Ta nên vui vì ta hiểu được chân lý thật sự của cuộc đời là "Khổ, Vô Ngã, Vô Thường - Một chân lý của Thích Ca đã dạy"
- Ta thấy cuộc đời toàn màu đen bao phủ, toàn những chuyện xui xẻo không may đến với ta?
Thật may mắn làm sao cho ta khi ta còn có thể thấy được cuộc sống này là màu sẩm tối, u ám đó! Nếu thật sự ta u tối thì ta làm sao thấy được mình không may mắn?


Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng
...............Để làm gì bạn biết không .......................???
1468703_182070508665974_1206577305_n.jpg




không có màn đêm thì các vì sao cũng không thể tỏa sáng .cũng như vậy nếu không trải qua nỗi buồn thì sao cảm nhận được niềm vui ..
p/s : chúc các bạn ngày mới ấm áp và thành công !

936766_652783488121504_1207810346_n.jpg



1474514_671540939544838_1671796045_n.jpg


1467279_672094359489496_2090501488_n.jpg





Trước khi vứt bỏ các thức ăn còn sót lại trong chén của bạn, xin bạn hãy nghĩ tới những người Châu Phi đang chết đói.

1471297_672490096116589_1472572736_n.jpg


1453376_654148191318367_475054523_n.jpg
 
Last edited:
SỐNG THÊM MỘT NGÀY
* * * * * * * * * * * * * * *
- Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết rằng trên thế gian này vẫn có một người nào đó yêu thương mình.


Đôi khi những áp lực cuộc sống, những thất bại lắm lúc làm đôi chân ta bỗng dưng chún bước. Ta muốn buông xuôi tất cả và tự hỏi “Ta sống để làm gì? Liệu cuộc sống của ta lúc này có là vô ích?” Nếu vậy thì bạn ơi, xin nghe tôi nói: Nếu như có lần nào đó bạn muốn giã từ cuộc sống này, hãy nghĩ rằng chỉ cần sống thêm một ngày nữa thôi, bạn sẽ biết cuộc sống của chúng ta có những điều kì diệu như thế nào.
*
Sống thêm một ngày, tình yêu của bạn sẽ ngày thêm trọn vẹn.
*
Sống thêm một ngày bạn sẽ biết có những mảnh đời còn bất hạnh hơn ta, và ta biết ta vẫn còn may mắn hơn nhiều người khác.
*
Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết khóc không phải là cách duy nhất để thể hiện sự thất bại, mà người ta biết biến thất bại thành chiến thắng.
*
Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết trong niềm vui còn có nỗi buồn và trong nỗi buồn vẫn loé lên một tia hy vọng.
*
Sống thêm một ngày, bạn sẽ có thể yêu thêm một ai đó.
*
Sống thêm một ngày, bạn sẽ biết rằng trên thế gian này vẫn có một người nào đó yêu thương mình.
*
Sống thêm một ngày, bạn biết có những sợi tóc bạc cứ lớn dần theo năm tháng, vì chính bản thân bạn. Và bạn biết rằng bạn cần phải sống và sống thật xứng đáng hơn ngày hôm qua để sự hy sinh là không uổng phí.
*
Sống thêm một ngày, bạn sẽ khám phá ra rằng đôi tay của mình không chỉ để cầm viết, để làm đẹp mà còn đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho những người xung quanh ta.
*
Và cuối cùng, sống thêm một ngày, bạn sẽ có thêm một cơ hội để biết mình vẫn là người hạnh phúc nhất thế gian.
*
Vậy là bạn đã biết rồi đó, có những niềm vui - chưa - xuất - hiện - trong - hiện - tại, mà chúng đang vẫy tay gọi bạn hướng về phía trước. Hãy can đảm lên nếu lúc này bạn đang chán nản, đang tuyệt vọng, và trái tim bạn đang đau đớn mà muốn ngừng đập, thì hãy nghĩ đến những niềm vui mà bạn sẽ có được trong tương lai. Và chúng rất xứng đáng để bạn nỗ lực bước tiếp trên cuộc đời này.


(S.T)
 
Sống

Sống không giận, không hờn, không óan trách

Sống mỉm cười với thử thách chông gai

Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai

Sống an hòa với những người chung sống

Sống là động nhưng lòng luôn bất động

Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương

Sống yên vui danh lợi mãi coi thuờng

“Tâm bất biến” giữa dòng đời “vạn biến”

Thương ghét – trong lòng mãi vấn vương

Hơn thua được mất – chuốc thêm phiền

Vui buồn chẳng qua – như gió thỏang

Tốt xấu khen chê – chi một lời

Quẳng gánh lo đi – nhẹ cuộc đời

Hành trang chuẩn bị - kiếp lai sinh

Công danh tài sắc – như sương khói

Buông xả đi rồi – sống thảnh thơi

Nhịn đời để tấm thân yên

Nhịn sự hơn thua khỏi lụy phiền

Nhịn kẻ hung hăng lòng độ lượng

Nhịn lòng háo thắng cõi thần tiên

Nhịn cha nhịn mẹ con hiếu thảo

Nhịn vợ nhịn chồng gia đình đầm ấm

Nhịn anh nhịn chị - anh chị hòa

Nhịn xóm láng giềng nghĩa tâm giao

Nhịn ăn nhịn ngủ đãi khách lỡ đường .

Nam mô lòng sở nguyện cầu

Chứng cho bá tánh muôn sầu tiên tan.




VÌ SAO TA CỨ TRÔI LĂN TRONG VÒNG SINH TỬ?
***************************************
Đứa con được sinh ra, đi học, lớn lên, làm việc, lập gia đình, lo cho vợ con, trung niên, già và chết. Hầu như ai cũng như vậy. Cực quá thì ngồi than, than không ai nghe thì lên facebook than cho thiên hạ cùng nghe. Có người còn trách ba mẹ sinh ra đời làm gì mà số cực quá. Hội than và hội trách cũng ra đời, đầy dẫy trên các mạng xã hội. Người bế tắc trong cuôc sống và lẩn quẩn trong sự bế tắc đó. Khi bị rớt xuống sông mà không biết bơi, người cần cái phao để bám víu.



Cuộc sống tạo ra nhiều điều nương tựa để người bám víu. Người bám víu vào tiền tài, người bám víu vào danh vọng, người bám víu vào tình yêu và đủ thứ bám víu khác. Cái phao có thể cứu người trong lúc hoạn nạn, tiền tài mua được thức ăn, danh vọng khiến người hả hê, tình yêu giúp người không còn cô đơn. Nhưng khi lên tới bờ, phải bỏ cái phao đi, không ai ôm cái phao đi trên đất liền. Tiền tài xài cũng hết, nên phải tiếp tục làm việc nuôi mạng. Danh vọng vụt sáng rồi chợt tắt, bằng không phải làm việc cật lực để duy trì nó. Tình yêu đến rồi đi, nếu ở lại cũng có lần nhạt nhòa, nên phải tiếp tục đầu tư để giữ nó. Người hay nương tựa những cái “rồi sẽ hoại” hay “rồi sẽ tàn phai” và xem nó như chiếc phao để đi cho xong cuộc đời. Chiếc phao có lúc cũng sẽ xì và không đủ không khí để nổi trên mặt nước, người ôm chiếc phao sẽ chìm xuống đáy.

Hỡi người đi lẩn quẩn, hỡi người đi vòng quanh, hỡi người đang đi hoang, hãy chấm dứt việc đi lẩn quẩn, chấm dứt việc đi vòng quanh, chấm dứt việc đi hoang, để mở cửa cuộc đời, để thấy cuộc đời thênh thang, còn vô số chỗ để đi. Nương tựa chính mình là cách hay nhất để mở cánh cửa của tự do, để được sinh ra trong tự do. Mỗi ngày là một ngày mới, người có tự do hay không tùy thuộc vào cách sử dụng nó. Nếu đem tiền tài, danh vọng, tình yêu bế tắc vào ngày mới đó, người đang đi vòng quanh và dễ bị chúng kéo cho đi hoang luôn. Người vẫn có gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, nhưng người đang đi hoang. Muốn trở về nhà, chỉ cần quay trở lại chính người. Một chàng trai đã có gia đình nhưng lại liên tục dan díu với nhiều người khác, người độc thân lẫn người đã có gia đình. Người này đang đi hoang và phiêu lưu trong tình ái. Phiêu lưu là có nhiều rủi ro và khi trở về thì bị thương rất nhiều, thậm chí không đủ sức để trở về nữa.

Nếu đã đi lang thang thì thôi đừng đi lang thang nữa. Thời đi lang thang đã qua mà nhường chỗ cho thời thôi không đi lang thang. Người thì lang thang trong đường tiền tài và người thì lang thang trong đường tình yêu. Đường nào cũng vui, nhưng trong đó cũng có không ít nỗi buồn. Làm việc kiếm tiền thì cứ làm, lợi ích cho xã hội, nhưng đừng xem tiền tài như bánh xe bò, để rồi phải lang thang vì nó. Muốn yêu thương thì cứ yêu thương, nhưng phải tỉnh táo, phải có hạnh phúc, đừng nuông chiều tình yêu quá mức làm cho thân tâm héo hon. Làm gì cũng cần sức khỏe, bằng không sẽ úa tàn rất mau, tuổi còn trẻ thơ nhưng gương mặt phụ huynh. Đi lang thang nhiều thì làm gì có thời gian tận hưởng cuộc đời. Cuộc đời có thể chỉ như cơn gió thoảng và nó tinh khôi hay không tùy thuộc vào cách người sống. Hình như người có tập khí lang thang hay sao đó nên đi hoài không thấy bến đâu cả.

Người đến chỗ tiền tài và lại ra đi, đến chỗ danh vọng và lại ra đi, đến chỗ tình yêu và lại ra đi. Mọi thứ đều ra đi mà người vẫn đứng đó, chờ đợi cái gì, đợi không nổi nên đi lang thang? Được sinh ra là may mắn, nhưng sinh ra để đi lang thang thì uổng quá. Nhiều mộng mơ phập phồng trong trái tim, nên người đi lang thang tìm kiếm mộng mơ. Nhưng mà mộng mơ ơi, người vẫn cứ mộng, người vẫn cứ mơ, vẫn cứ lang thang, và sự sống trôi dần qua kẽ tay, như dòng nước hay những hạt cát trôi tuột, không thể nắm lại được. Người biết bản thân đang đi lang thang, nhưng không đủ bản lĩnh và dũng cảm để chấm dứt tình trạng đi lang thang kia. Điều nương tựa luôn bay nhảy nên lang thang là cái chắc. Người “phượt” theo các điều nương tựa đó.

Một sự vật nhỏ bé như hạt bụi và to lớn như địa cầu đều trải qua giai đoạn sinh, lão, bệnh, tử. Giai đoạn của địa cầu diễn ra rất lâu, so với sự sống của loài người thì lâu hơn rất nhiều. Địa cầu nên gọi là đất tổ hơn là đất mẹ vì đã nuôi sống không biết bao nhiêu thế hệ. Địa cầu cũng bệnh chứ không phải không, rồi già nua và chết đi. Địa cầu tan rã và khi đủ điều kiện thì kết hợp thành địa cầu mới. Chúng sinh sinh tử vô cùng tận, không thể nào kể xiết. Có những lúc sinh làm người, lúc hân hoan sinh vào cõi trời, lúc tức tưởi trong muôn vàn địa ngục. Chúng sinh được sinh trong cách của những điều kiện mà chúng sinh đã làm.

Sinh tử như nói đến tính lang thang vô bờ bến của chúng sinh và đã vô số kiếp trôi qua, khi vẫn còn ngồi đây, vẫn còn viết sách, vẫn còn đọc sách thì đường sinh tử kia vẫn đang chưa chấm dứt. Có bao giờ người tự hỏi, Đường sinh tử biết đến bao giờ mới chấm dứt? Có bao giờ người chán sinh tử hay chưa? Dẫu biết rằng trong sinh có tử và trong tử có sinh hay thọ mạng là vô lượng. Cách nói có thể làm vơi bớt phần nào khổ đau, nhưng cứ gá thân vào bụng mẹ hay vào bụng một chúng sinh nào đó, hay theo kiểu sinh sản khác thì người được tiếp nối, nhưng tiếp nối hoài sao. Làm sao để chấm dứt tiếp nối đây? Đức Phật đã nhập Niết bàn hơn 2,500 năm nhưng sao người vẫn còn ngồi đây.

Người đã làm chuyện gì trong ngần ấy năm, người có lo tu hay không? Tu để an lạc, để thảnh thơi, nhưng đã đủ để giải thoát sinh tử hay chưa? Nhìn cho ra nguồn gốc của sinh tử, bao nhiêu vô minh, bao nhiêu tham ái, bao nhiêu nghiệp chướng, oằn chúng sinh trong bao nhiêu kiếp. Người sống tới trăm tuổi hay hơn nữa có thể cho là sống thọ, nhưng rồi cũng phải lìa trần, nhường chỗ cho con cháu. Đất tổ nuôi người nhiều lắm, người làm gì để nuôi đất tổ? Làm gì để trả ơn đất tổ, trả ơn Phật, trả ơn chúng sinh, nhiều không biết bao nhiêu mà kể? Chỉ có cách duy nhất trả cái ơn này là giải thoát sinh tử, thì đất tổ không còn lo nữa, Phật không còn lo nữa và chúng sinh cũng không còn lo nữa. Sinh tử là vòng lẩn quẩn mà cái vòng này to khủng khiếp. Đi một vòng địa cầu cũng không ôm nổi. Nhiều khi người đi lang thang qua các hành tinh vì có những hành tinh không đủ chỗ để đi.

Bất cứ ai cũng hiểu chết là chuyện đương nhiên nhưng khi nó xảy ra, người vẫn cứ bàng hoàng, sợ hãi và không biết đường nào mà lần. Ai cũng chết, thì nói gì đến tiền tài, danh vọng hay tình yêu. Mấy cái này, tuổi thọ còn ngắn hơn cả đời người. Mạng chúng sinh mong manh như hạt sương thì tiền tài, danh vọng và tình yêu còn mỏng hơn cả sương. Vậy mà người ta vẫn sử dụng thân mạng mong manh để tìm kiếm những cái siêu mỏng, không thực có. Sinh ra và chết đi đều là mẫu số chung, không chỉ áp dụng cho chúng sinh mà áp dụng cho vạn vật. Mẫu số chung này lặp đi lặp lại nhiều vô số kể. Kiếp người phù du làm sao, như bông hoa sớm nở tối tàn. Chúng sinh có đời sống dài hơn bông hoa nhưng cũng nở rồi tàn. Sự nghiệp vĩ đại cách mấy cũng như phù du.

Danh vọng tôt cách mấy cũng như phù du. Tình yêu bền vững cách mấy cũng phù du. Thổi một cái, bay đi tứ tán. Người đi lang thang thế nào mà bị đẩy vào thế giới của phù du, một thế giới không thật, có chăng chỉ là những vòng lẩn quẩn, như vòng kim cô, trói chặt chúng sinh vào số mệnh lang thang. Không biết có ai ví tình yêu như vòng kim cô chưa. Đeo vào lấp lánh và đẹp đẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng gây nhức đầu, sổ mũi và cảm lạnh. Sinh ra hai bàn tay trắng và chết đi cũng hai bàn tay trắng. Vậy sao người vẫn cứ muốn lấp đầy, mà lại muốn lấp đầy những thứ siêu mỏng, nắm giữ không được, cầm vào thì lại bay đi. Mọi thứ đều bị hủy diệt và thay hình đổi dạng. Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm sau, người thương đó có còn gặp nhau, tình yêu đó có còn mặn nồng, tài sản đó có còn trong tài khoản? Chúng sinh tự đào mồ chôn lấy mình. Dù nằm trong quan tài có hàng chục người ăn mặc đẹp đẽ và hàng triệu người khóc ròng, người cũng tự chôn lấy mình.

Trong lúc đang biểu hiện, người đã bị vọng tâm rất nhiều, nào cố chấp, nào khát khao, nào phân biệt, nào hờn giận, nào muộn phiền… nên tâm bị vẩn đục. Vọng tâm là tâm không được tinh khiết nên khi chết, người sinh về nơi không được tinh khiết. Nơi đó lại vọng tâm nữa thì người lại bị đẩy xuống hơn nữa. Không có cát lún nào đẩy người xuống cả, người đẩy người đi và kẹt vào trong đó, lúc thoát ra được thì lại đi lang thang. Cho đến khi vọng tâm được buông bỏ và chân tâm hiển lộ. Chân tâm là tâm vô phân biệt, không bị vẩn đục. Chỉ cần chấm dứt tình trạng đi lang thang thì chân tâm có dịp quay về. Mà chân tâm có đi đâu đâu, vẫn ở trong tâm của người, nhưng do đi lang thang nhiều quá và lẩn quẩn bao số kiếp nên nó bị vẫn đục, bụi đóng một lớp dày, phải hạ thủ công phu thì mới lau chùi cho nó sáng trong. Quán cái chết để không sợ hãi cái chết. Quán chết thế này, Thân này sẽ già và chết, tiền tài sẽ hết, danh vọng sẽ qua, và người cũng sẽ thôi yêu. Quán cho nó sâu sắc vào. Quán thân từ khi sinh ra, lớn lên, già, bịnh, chết, xác chết hoại tử, còn xương, xương cũng tan thành bụi.

Nương vào thân để sống nhưng không sợ hãi khi thân già nua và chết đi. Quán tiền từ khi có vài đồng, trăm đồng, triệu đồng và tiền đầy ắp, rồi tiền tiêu tán đi, vơi dần, bị cháy, bị lũ lụt, bị khủng hoảng, bị phá sản, bị cướp bóc và rồi không còn gì. Nương vào tiền như phương tiện sống nhưng không sợ hãi khi tiền không còn hay bay đi đâu mất. Quán danh vọng từ khi bắt đầu sự nghiệp, phát triển sự nghiệp, sự nghiệp tột đỉnh, sự nghiệp bão hòa, sự nghiệp xuống dốc và sự nghiệp không còn nữa. Nương vào sự nghiệp để sống nhưng không sợ hãi khi sự nghiệp trở nên thất bại. Quán tình yêu từ khi mới nhen nhóm tình yêu, bắt đầu yêu, yêu đậm sâu, yêu nhạt nhòa và không còn yêu nữa. Nương vào tình yêu để sống nhưng không sợ hãi khi tình yêu vụt bay. Chết là điều tất yếu của vạn vật. Đâu phải có mình người chết đâu, ai cũng chết mà. Có người chết chung vậy thì sao lại buồn.

Chết là một sự kiện mầu nhiệm giống như sinh ra vậy. Nhờ chết mà người được sinh ra. Không có chết thì làm sao người thay được các tế bào, thay chất thải trong cơ thể và nhìn thấy những tiếp nối. Người thay thế lẫn nhau qua các thời đại và muôn lượng kiếp. Ăn mừng sinh nhật thì cũng ăn mừng cái chết. Cái chết không hẳn là chia lìa, nó thông báo một đoàn viên mới sắp chào đời. Người sẽ có ba mẹ mới, có các điều kiện mới và hoàn cảnh mới. Tuy mới nhưng cũ vì người đang được tiếp nối từ những cái cũ, những cái mà người đã lập ra. Trong mới có cũ, không thể lấy cũ ra khỏi mới. “Happy” khi được sinh ra thì cũng “happy” khi được chết. Có người muốn sống lâu nên tìm thuốc trường sinh bất tử. Tìm được rồi thì ông này uống thuốc liền với hy vọng thuốc tác dụng. Vài chục năm sau, ông mới thấy thuốc tác dụng, tức là ông sống lâu hơn những người xung quanh. Có điều ông phải chứng kiến là ba mẹ chết, anh em chết, con cháu chết và các thế hệ khác chết. Ông còn lại có một mình và ông khổ.

Lúc này ông mới nghiệm ra, Thì ra chết cũng là hạnh phúc đấy chứ. Không có gì gọi là bất tử, bất biến, mãi mãi và muôn năm. Kẹt vào thường còn thì khổ thôi, nên muốn cải biên thường thành vô thường. Cho nên nói, vô thường cũng là tin mừng và chết cũng là tin mừng. Do tình thương nên người muốn ai cũng sống lâu. Sợ hãi vì chết thì cái chết đến rất mau. Người nổi tiếng còn chết, đức Phật cũng phải chết, huống chi là người. Khi đang còn sống thì sống cho sâu sắc, cống hiến toàn bộ sức lực cho sự sống, làm một người phụng sự, làm một người yêu thương, thì lát nữa đây hay mai kia người có nằm xuống, cũng đâu có gì tiếc nuối. Bình thường hóa cái chết và chào mừng cái chết như là phần tất yếu của sự sống thì người sẽ an nhiên trong dòng sinh tử cho đến khi sinh tử tự nhiên không còn nữa. Chết thì chết tự nhiên, đừng chết vì những mục tiêu trá hình, như chết vì tranh giành tiền tài, cố leo lên nấc thang danh vọng, ráng níu giữ tình yêu. Xã hội cung cấp quá nhiều mục tiêu khiến con người chết sớm. Làm việc nhiều thì tốt, làm giàu xã hội thì tốt, yêu thương nhau thì tốt, nhưng nếu nhuộm vào đó sự tranh giành, bực bội, khó chịu, mệt mỏi, bon chen thì tội nghiệp lắm. Người chết yểu trong chính những danh sách mục tiêu kia. Danh sách mục tiêu cũng là vòng lẩn quẩn đấy.

Người đã chăm sóc kỹ lưỡng để được chào đời thì cũng nên chăm sóc kỹ lưỡng để được chết. Chết không bao giờ là hết cả. Tứ đại tan rã theo tứ đại và thần thức lại đi tái sinh theo nghiệp. Sống sâu sắc trong hiện tại là cách chuẩn bị cho cái chết hay nhất. Đâu ai biết được khi nào sẽ chết, nên ngay phút này sống thật vui vẻ và an lành thì nếu lát nữa đây có chết thì hối tiếc gì nữa. Không cần phát nguyện trước khi chết sẽ biết ngày giờ. Điều này không quan trọng. Vấn đề là ngay giây phút này, người có an lạc không. Từng giây phút an lạc thì giây phút chết cũng an lạc, biết trước ngày giờ làm gì. Có thái độ thiện chí với cái chết thì dù cho cái chết tràn ngập khắp nơi, người cũng không sợ hãi. Biết sống thì cũng biết chết. Biết thì không sợ hãi cái chết và cũng không quá níu kéo cái sống.

Sống chết đã định sẵn, mà chẳng ai định sẵn cả, ngoài chính người. Người tự phán cho bản thân sống hoặc chết. Không cần sống lâu mà chỉ cần sống có ích, có phụng sự, có niềm vui, có thảnh thơi, có an lạc. Người hay đọc truyện, xem phim, nghe nói nên bị cuốn hút bởi những ý tưởng phiêu lưu về sinh tử. Người là một dẫn chứng vĩ đại về sinh tử nên không cần bắt chước những câu chuyện về sinh tử. Muốn thoát sinh tử thì phải tu. Con đường giải thoát không nằm ngoài con đường sinh tử. Ngay trong sinh tử mà tu tập, mà chứng chấm dứt sinh tử. Yêu thương sự sống thì cũng yêu thương không sự sống. Sống sâu sắc thì cũng chết sâu sắc. Sống trong nụ cười thì chết cũng trong nụ cười, đây mới gọi là sinh tử đích thực. Muốn vòng lẩn quẩn chấm dứt thì đừng đi lang thang nữa. Đi nhiều cũng biết mỏi chứ và khi đi xa nhà thì cũng nhớ nhà chứ. Cho phép người được nghỉ ngơi, được trở về thăm nhà.

Hãy chào mừng cái chết

Như sự kiện sinh ra

Khi đã là đóa hoa

Thì cũng phải úa tàn.

Trong sinh đã có tử

Trong tử đã có sinh

Đời sống hết vô minh

Khi biết dứt sinh tử.

Con cứ đi lẩn quẩn

Sinh tử và tử sinh

Hãy dừng lại chính mình

Thôi không đi hoang nữa.


1475951_658023937597459_1403126160_n.jpg



1497730_182108851986153_869902068_n.jpg
 
Last edited:
HÃY MẠNH MẼ BƯỚC QUA TÌNH CŨ

Tôi vừa nhận được bức thư từ người cũ. Câu chữ phức tạp và dài dòng che giấu một điều giản dị: Mình quay lại, em nhé! Chúng tôi từng yêu nhau trong hơn ba năm trời trước khi anh nói lời chia tay. Tệ hơn, tôi thậm chí đã không nhận được một lời “dứt bỏ” đúng nghĩa. Tất cả những gì tôi có là một tin nhắn vỏn vẹn vài dòng chữ nói rằng chúng tôi không hợp và hi vọng một ngày nào đó sẽ có người yêu tôi hơn anh. Và giờ, hai năm sau khoảnh khắc ấy, anh trở lại và nói với tôi rằng hãy để anh được yêu tôi, thêm một lần nữa. Tôi ngẩn người một lúc để nghĩ xem trong hai năm qua, tôi đã nhớ anh bao nhiêu lần và còn anh bao nhiêu phần trăm của tình yêu lúc trước. Rồi lại ngẩn người, tôi còn yêu anh không? Khi đã đi qua những khó khăn, những vụn vỡ của tình đầu, người ta thường tự hình thành cho mình thói quen cứng cỏi. Cứng cỏi để không khóc òa những khi thấy người ta nắm tay nhau đi trên phố, cứng cỏi để không nức nở trong những đêm gió mùa ùa về còn mình chẳng có ai bên cạnh, cứng cỏi để bước đi một mình, đoạn đường trước mặt dường như rất dài, mà cũng rất xa… Tôi đã chậm rãi đi qua những thời khắc khó khăn như thế, để mặc bản thân mình chìm trong những ký ức về anh để rồi hôm nay, khi nhớ lại, tôi đã ngỡ ngàng biết mấy khi nhận ra thời gian không thể bào mòn tình yêu chúng tôi đã có. Tôi, còn yêu anh, nhiều hơn những gì tôi vẫn nghĩ. Nhưng, tôi đã quyết định không trở lại bên anh. Bởi tôi hiểu, sau những va vấp và đớn đau ấy, tôi xứng đáng nhận được nhiều hơn hạnh phúc mong manh và chấp chới ấy. Tôi biết nhiều cô gái luôn sẵn lòng gật đầu trước tình cũ, mà không biết rằng những điều đã cũ, hãy cứ để nó trở thành quá khứ. Bởi một người đã sẵn lòng làm đau bạn, ai dám chắc họ sẽ không làm thế lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí lần thứ n trong đời. Dù trái tim đã từng chịu nhiều thương tổn, dù trái tim đến tận bây giờ mới có thể nguôi ngoai phần nào cảm giác thương nhớ, nhưng với tôi ai cũng xứng đáng được yêu thương, bởi một người thực sự yêu thương mình. Hãy mạnh mẽ lên để bước qua tình cũ. Hãy mạnh mẽ lên để lắc đầu như cách người ta đã đành lòng bỏ rơi bạn. Hãy mạnh mẽ lên để bước tiếp và những cuộc tình mới sẽ chờ bạn ở phía trước. Hãy mạnh mẽ lên, để vứt bỏ những điều vốn dĩ nên thuộc về quá khứ. Vì thương yêu, luôn dành cho bạn.



1454782_519661434819065_522666870_n.jpg


1465278_569192023165609_1469398027_n.jpg



1476703_660429220690264_2095342216_n.jpg
 
Last edited:
Chẳng có cuộc sống nào đầy ắp hoa hồng
- Chẳng có hạnh phúc nào tràn ngập bình yên
- Chẳng có tình yêu nào trường tồn vĩnh hằng mãi mãi
- Chẳng có khó khăn nào k thể vượt qua
- Và thông điệp cuối cùng:
- "Thành hay bại,hạnh phúc hay khổ đau tất cả đều phụ thuộc vào niềm tin và sự cố gắng



http://phatgiao.org.vn/ung-ho/20131...oc-xay-dung-ngoi-Tam-Bao-chua-Lien-Son-12982/
http://phatgiao.org.vn/ung-ho/201312/Quang-Nam-Thu-ngo-ung-ho-chua-Buu-Hiep-12841/
http://phatgiao.org.vn/song-dep/201312/Niem-vui-moi-noi-Niem-Phat-duong-don-so-12843/

http://phatgiao.org.vn/ung-ho/201310/Ha-Tinh-Tam-thu-keu-goi-xay-dung-chua-Thuong-Phu-an-tu-12387/
http://phatgiao.org.vn/ung-ho/20131...g-can-su-phat-tam-ung-ho-cua-cong-dong-12248/


http://vozforums.com/showthread.php?t=421516


Có ai đó nói rằng, khi quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của tình người ấm áp? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng.

Tôi cũng từng nghe người ta nói rằng, tuổi trẻ mang trái tim và tình yêu đầy nhiệt huyết, có thể cống hiến hết mình cho tình yêu và lý tưởng. Nhưng phải chăng chính vì trái tim nhiệt huyết ấy mải mê chạy theo những đam mê hoài bão mà quên mất ngọn lửa yêu thương?
Tôi đã từng chứng kiến cảnh một bà già mù lòa dắt theo một đứa bé nhỏ đi ăn xin trong trời mưa gió lạnh căm căm, không một manh áo ấm. Nhưng đi đến đâu người ta cũng xua đuổi.
Người bán hàng sợ "dông", sợ hôi, sợ bẩn, sợ cả một ngày bị bà già "ám vía" mà không bán được hàng. Người qua lại thì muốn đi thật nhanh, tránh động phải bà lão kẻo bẩn những bộ cánh đắt tiền. Họ thì thầm: "Thời nay người giả ăn mày không hiếm. Thóc đâu mà đãi gà rừng"…

Một đám đông xúm lại trên đường quây quanh anh thanh niên bị ngã nằm xõng xoài trên đường, máu bê bết, ánh mắt như cầu cứu van xin. Nhưng không ai để tâm. Họ tụ tập lại đây không gì hơn ngoài sự hiếu kỳ.
Người ta không muốn dây, không muốn xắn tay vào đưa anh ta đến bệnh viện vì nghĩ sẽ gặp xui xẻo, rắc rối nếu nạn nhân chết trên đường đến bệnhviện. Có người độc miệng thì nói: "Uống rượu cho lắm vào. Tự chuốc vạ vào thân, ai thương". Người tử tế bấm máy gọi cho xe cứu thương nhưng chờ xe cứu thương nhanh cũng 15-20 phút, còn nếu lâu và bị tắc đường cũng phải đến nửa tiếng, mà sự sống lại được tính bằng giây.

Tôi đã từng chứng kiến một em bé gái mặt nhễ nhãi mồ hôi giữa trưa nắng hè đến từng cổng trường đại học cầu xin sự ban ơn của các anh chị sinh viên để có thêm chút tiền viện phí cho bố.
Em tin rằng các anh chị sinh viên, với trái tim thanh niên đầy tình yêu và nhiệt huyết có thể phần nào giảm nỗi đau đang cào cấu người bố nằm chờ chết trong bệnh viện. Nhưng mọi người đứng đó nghe em trình bày rồi lại lắc đầu bỏ đi. "Lừa đảo bây giờ đâu có thiếu!".
Một anh chàng sinh viên nọ gọi điện về cho mẹ nói đang bận thi khi được biết mẹ ốm. Sự thật là anh ta "bận" dự lễ sinh nhật của người yêu. Thoáng chút ăn năn nhưng lại tặc lưỡi cho qua: "Mẹ thì có thể một năm về thăm vài lần nhưng sinh nhật người yêu chỉ có một". Chẳng mấy bạn trẻ quên sinh nhật của người yêu, nhưng ai nhớ được ngày sinh của người mang cho mình sự sống?
Có thể bạn sợ rằng tình yêu thương của mình cho đi mà không được nhận lại, hay cho nhầm chỗ. Nhưng đâu phải trên thế giới này tất cả đều là những toan tính, dối lừa.

Bà cụ dắt cháu đi ăn xin trong trời rét căm căm, cô bé con đứng cổng trường đại học cầu xin ai đó giúp bố em, để rồi chỉ nhận được những cái xua tay - dường như chính họ mới là những người đã đặt tình yêu thương và sự tin tưởng của mình vào nhầm chỗ.
Có ai đó nói gia đình là tất cả, nhưng bạn đã làm gì cho gia đình ấy? Một sự chăm sóc ân cần khi mẹ ốm, một cái nắm tay chia sẻ khi em buồn…đó là tình yêu không lời bạn dành cho họ. Giá như bạn cũng sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng cho đi tình thương như lúc bạn cần sự chia sẻ và tình thương ấy!

Dẫu biết rằng ngọn lửa nào rồi cũng có lúc tàn. Nhưng hãy để cho ngọn lửa trong trái tim bạn sưởi ấm đến khi còn có thể. Bởi "sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình".

-Quiet Man-




"Chúng ta có thể chết vì thiếu oxy, chứ chẳng thể chết vì tình cảm của mình không được đáp lại...
Khi một người quan trọng của cuộc đời mình lựa chọn không ở lại, thì cũng đừng cho phép họ mang tất cả cuộc sống của mình ra đi. Bởi vì suy cho cùng, tình yêu cũng chỉ là một phần hoặc nhỏ, hoặc to, hoặc to rất to chứ không thể là toàn bộ cuộc sống. Nhịn ăn một ngày thì sẽ đói, nhịn yêu một ngày hay thậm chí rất nhiều ngày, buồn thì có thể có nhưng không dễ chết thế đâu!"
 
Last edited:

ZeroXP1506

Verified
Joined
Sep 13, 2013
Messages
399
Reactions
331
MR
0.000
Chẳng có cuộc sống nào đầy ắp hoa hồng
- Chẳng có hạnh phúc nào tràn ngập bình yên
- Chẳng có tình yêu nào trường tồn vĩnh hằng mãi mãi
- Chẳng có khó khăn nào k thể vượt qua
- Và thông điệp cuối cùng:
- "Thành hay bại,hạnh phúc hay khổ đau tất cả đều phụ thuộc vào niềm tin và sự cố gắng
Hay quá a ơi thannk a đã chia sẻ.
 
10 nghịch lý cuộc sống
“Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy nghịch lý. Để được sống trọn vẹn trong một thế giới với những điều nghịch lý như thế, bạn cần phải nhìn xuyên qua những nghịch lý để cảm nhận được những điều đã tạo nên ý nghĩa cuộc sống của mình. Bạn cũng có thể tìm thấy điều đó khi giúp người khác tìm hiểu và khám phá những nghịch lý thú vị này.” – Kent Keith.

1. Nghịch lý thứ nhất

Người đời thường vô lý, không biết điều và vị kỷ. Dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ.

2. Nghịch lý thứ hai

Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi Dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

3. Nghịch lý thứ ba

Nếu thành công bạn sẽ gặp những người bạn giả dối và những kẻ thù thật sự Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.

4. Nghịch lý thứ tư

Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

5. Nghịch lý thứ năm

Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương. Nhưng dù sao đi nữa hãy sống thẳng thắn.

6. Nghịch lý thứ sáu

Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn

7. Nghịch lý thứ bảy

Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu thế nhưng lại đi theo kẻ mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, hãy tranh đấu cho những người yếu thế.

8. Nghịch lý thứ tám

Những thành quả mà bạn phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phát hủy trong phút chốc Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.

9. Nghịch lý thứ chín

Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.

10. Nghịch lý thứ mười

Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.


1512481_660507027349150_424325544_n.jpg



1528710_676930022347159_877734580_n.jpg
 
Last edited:
Một con người lớn lên...
Cần:
- 9 thág 10 ngày trong Bào Thai
- 5 năm đi Nhà Trẻ
- 5 năm học Tiểu Học
- 4 năm học Trung Học
- 3 năm học Phổ Thông
- 2 ~ 6 năm để học 1 cái nghề
Nhưng Cần Cả Đời...
Để học cách:
+ Tha Thứ
+ Lắng Nghe
+ Chia Sẻ
+ Yêu
+ Ghét
+ Làm người Tốt
+ Làm người Xấu
Nhưng có 1 Định Luật bất định:
Gieo Nhân nào gặt Quả nấy
Không cần phải là vĩ nhân
Không cần phải vĩ đại
Hãy sống là chính mình .... và ....
Hãy làm 1 người " BÌNH THƯỜNG " nhưng không hề "TẦM THƯỜNG"
Bạn nhé!



Ông là một người Thái Lan 63 tuổi, bắt đầu ăn xin từ hơn 34 năm qua, bị bại liệt và khó khăn trong phát âm, đã dùng tiền xin được cúng dường 1 triệu baht (hơn 711 triệu đồng) cho một ngôi chùa gần Bangkok.

Ông là một đại thí chủ, một người giàu có phải vậy không các bạn? A Di Đà Phật...
1530482_565165173558280_2101045729_n.jpg




1489271_661128377287015_204431993_n.png


Cuộc sống là những chuỗi lần vấp ngã rồi đứng lên, thương tích là điều không thể tránh khỏi. Những vết thương rồi sẽ tự lành da. Có khi chúng thành sẹo loang lỗ, in hằn dai dẳng không xóa được. Có khi sau bao năm nhìn lại, chỉ thấy hình ảnh mờ ảo nhạt nhòa, cố thế nào cũng chẳng thể nhìn rõ.

Ngã sẽ đau. Ai cũng sợ đau. Nhưng không ai chưa từng bị đau, dù chỉ là một lần trong đời.

Đôi khi nỗi đau mang một ý nghĩa quan trọng và thiêng liêng. Vì nếu cả cuộc đời này đều tươi hồng và phủ đầy màu yên vui thì liệu còn ai trân trọng những điều mình đang có? Liệu có ai cảm thấy hạnh phúc khi may mắn mỉm cười? Vì mỗi vết thương là một bài học đáng để khắc ghi.

936610_661352487264604_34434960_n.jpg



Thời gian sẽ hàn gắn các vết thương
**************************
Phiền não trôi qua. Ðiều gì làm cho bạn đau xót rơi lụy hôm nay sẽ sớm lùi vào dĩ vãng và biến tan trong quên lãng. Bạn có thể sẽ còn nhớ rằng bạn đã có khóc, nhưng chắc bạn sẽ không còn nhớ mãi điều gì đã làm bạn khóc. Chúng ta đang trưởng thành, và chúng ta đang trải qua một kiếp sống. Nếu tại sao thao thức suốt đêm trường để than khóc một biến cố bất hạnh xảy đến ngày hôm trước, hay tại sao ôm ấp một mối hận thù đối với người nào và tại sao tiếp tục để cho những tư tưởng tương tợ tự do gây xáo trộn trong tâm. Chúng ta có thể bị cơn giận dữ lôi cuốn đi xa và về sau lấy làm kinh ngạc thấy rằng chính ta là người nổi giận. Ðã ngạc nhiên, ắt chúng ta có thể nhận thức rằng chúng ta đã phung phí biết bao thì giờ và năng lực, rằng chúng ta đã tự tạo cho mình bao nhiêu bất hạnh, trong lúc mà ta có thể chận đứng nó và bắt đầu nghĩ đến việc khác.

Dầu phiền não như thế nào, dầu lo âu sầu muộn ra sao, thời gian sẽ gắn liền những vết thương. Nhưng, trong hiện tại, chắc chắn phải có một điều nào mà ta có thể làm được cấp thời để khỏi bị tổn thương. Tại sao chúng ta lại để cho người khác và phiền não làm giảm suy năng lực và làm cho ta bất hạnh? Câu giải đáp là, lẽ dĩ nhiên, không phải người khác và phiền não mà chính ta đã làm cho ta bất hạnh.

Bạn có thể gặp một vài bực dọc trong sở hay ở một nơi nào khác mà bạn làm việc, không nên mang theo, hay kéo dài những bực dọc ấy về đến nhà và như vậy tạo không khí nặng nề trong gia đình.

Bạn phải nhận thức rằng có một phương thuốc trị liệu hay một phương cách để chấm dứt những vấn đề phiền phức ấy. Ðó là phải thoát ra khỏi những ham muốn ích kỷ và vô trật tự của chúng ta và tận diệt mọi hình thức hỗn loạn và vô minh.

Mỗi khi ta không tìm ra giải pháp cho một vấn đề, thường ta có khuynh hướng tìm nơi để đổ lỗi, một người nào mà ta có thể trút hết gánh nặng tội lỗi. Chúng ta không sẵn sàng chấp nhận những thiếu kém của mình. Chúng ta cảm thấy rằng đổ lỗi cho người khác và nuôi dưỡng mối căm thù là dễ dàng hơn. Trong thực tế vài người trong chúng ta đã làm như vậy. Ðó là thái độ hoàn toàn sai lạc. Không nên phiền hà hay giận dỗi ai khác. Chúng ta phải hết sức cố gắng, tận dụng khả năng, và trầm tĩnh giải quyết những vấn đề của chúng ta, phải sẵn sàng đối phó với bất luận khó khăn nào mà ta gặp phải trên đường đời.

(Hòa thượng Sri Dhammananda - Phạm Kim Khánh dịch Việt)
 
Last edited:
mỗi khi thấy buồn - hãy ngồi im lặng .chẳng phải suy nghĩ cũng chẳng phải bối rối .NGỒi là để không quỵ ngã ..
* mỗi khi thấy buồn - hãy nhoẻn miệng cười .không phải điên cũng chẳng phải vô tâm hời hợt .CƯỜI đơn giản là để không phải khóc ..
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
425,176
Messages
7,153,057
Members
177,722
Latest member
hoangthanh1367

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom