Tôi đang bế tắc Tất cả mọi thứ, con người hoàn cảnh, gái trong quá khứ đã biến tôi thành ngày hôm nay. Tôi trở thành 1 con người thực dụng, mưu mô. Những thứ xứng đáng tôi đều không có được.
Tôi muốn học đàn guitar, muốn 1 chiếc đồng hồ màu vàng hiệu casio, muốn tập Gym nhưng không có tiền. Tôi muốn nhiều thứ lắm nhưng chưa bao giờ có được. Chưa bao giờ trong đời bố mẹ ủng hộ tôi làm cái gì cả. Thay vì ủng hộ, bố mẹ lại chửi tôi. Câu nói quen thuộc họ reo rắc từng ngày, đó là “Mày có việc làm đi, rồi sẽ có bạn gái.”
Ức chế! Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. Kìm hãm, níu giữ tôi từng ngày là cách họ khiến tôi chết từng ngày. Có nhiều thứ trong cuộc sống tôi ao ước có mà không được. Tôi phục mình nhất ở cái khoản chịu đựng không để lộ cảm xúc bên ngoài, mặc dù là não nề lắm.
Hơn 20 năm cuộc sống cứ từ từ đi qua, tôi không được ra ngoài nhiều, ít bươn trải cuộc sống. Tôi không có điều kiện như người khác. Tóm lại không tiền, không dám ra ngoài mời bạn bè ly nước, không dám học đàn. Tôi mong muốn yêu thật lòng 1 cô gái, không cần đẹp lắm, nhưng chưa bao giờ có được. Và hôm qua tôi đọc rằng, “Hãy làm những gì mình thích, phát triển bản thân…”
Tôi ko tin vào cuộc sống này, tôi không tin thứ đó có thể giúp tôi thành công. Tôi thất bại nhiều trong quá khứ. Hoàn cảnh, điều kiện, tôi không có xe máy đi chơi. Liệu tôi thay đổi liệu có thành công được không?