Tư vấn nhập quốc tịch Cam

cứ qua đó sống bình thường khi nào giỏi tiếng khơme thì nhập quốc tịch ,Cầm passport vietnam đó nó ở được 30 ngày
Sau 30 ngày ra bến xe về vn nhờ mấy thằng nhà xe qua của khẩu đóng dấu dùm tốn 10$ ở tiếp .Thấy bên đó cũng dễ sống từng qua đó một thời gian rồi có ông anh bán tạp hóa ngoài chợ ổng nói mỗi tháng 2 vợ chồng bên đây thu nhập khoảng 4000 usd toàn bán hàng vn nhập sang thôi con cái thì gởi ở vn cho ông bà nuôi đã có quốc tịch cam tốn 1000usd /nguoi

Khi qua đó thì nhớ đổi tiền $ lẻ nhiều vì cam nó toàn sai $ obama thôi tiền nó cũng có mà ít sài đi ăn uống nhậu nhẹt cafe gì bill cũng thấy toàn tính tiền obama thôi
 
cứ qua đó sống bình thường khi nào giỏi tiếng khơme thì nhập quốc tịch ,Cầm passport vietnam đó nó ở được 30 ngày
Sau 30 ngày ra bến xe về vn nhờ mấy thằng nhà xe qua của khẩu đóng dấu dùm tốn 10$ ở tiếp .Thấy bên đó cũng dễ sống từng qua đó một thời gian rồi có ông anh bán tạp hóa ngoài chợ ổng nói mỗi tháng 2 vợ chồng bên đây thu nhập khoảng 4000 usd toàn bán hàng vn nhập sang thôi con cái thì gởi ở vn cho ông bà nuôi đã có quốc tịch cam tốn 1000usd /nguoi

Khi qua đó thì nhớ đổi tiền $ lẻ nhiều vì cam nó toàn sai $ obama thôi tiền nó cũng có mà ít sài đi ăn uống nhậu nhẹt cafe gì bill cũng thấy toàn tính tiền obama thôi
bên người ta toàn xài obama, vn có ý định cho xài nhân dân tệ:eek::eek:
 
Theo tìm hiểu thì cần 3k$ và giao tiếp đc bằng tiếng Khme!Bác nào có thông tin hay nguồn xin tư vấn phát!Cảm ơn các bác!:D:D
Định qua đó kiếm sống thoy mấy bác ơi:p:D
sao lại thích quá đó thể ? bọn cẩn thận bọn cam thân tàu có tư tưởng bài VN lắm đấy
 
qua cam làm ji thì sống ngon các bác nhỉ, chứ ở vn chán quá :D
 
Việt Nam rừng vàng biển bạc mà sao thớt kiếm đường qua Cam vậy ?
 
hình nhưng kêu bọn chăn dắt dẫn qua casino đánh bài qua cam,khi hết tiền thì ở lại bên cam luôn
khỏi về việt nam sướng rồi nhé
 
đâu dễ ăn đâu bác, dễ người ta đi hết goy:p:D:D
Xem cái này cho có thêm chút lòng tin keke.
----------------------------------------------------------------------
Thời điểm tôi gần đến đích để lấy được tấm bằng đại học mà ba mẹ cho rằng nó rất quý, thì tôi lại có một suy nghĩ rất mạo hiểm. Đó là, tôi sẽ bỏ hết tất cả: công việc lương cao và tấm bằng đại học sắp lấy được, để lên đường qua Singapore tìm việc làm.
Xuất thân từ một gia đình bình thường thuộc một tỉnh miền Tây (An Giang). Ba tôi chạy xe ôm, mẹ là thợ may, chừng ấy cũng chỉ đủ để nuôi 3 anh em tôi ăn học ở một thị trấn vùng sâu ấy. Vậy mà tôi lại có một ước mơ rất lớn từ nhỏ, rằng được đi du học và làm việc ở nước ngoài, một đất nước phát triển nào đó.

Ước mơ ấy trở thành của riêng tôi nên tôi không dám chia sẽ cho bất kỳ người nào, vì sợ rằng người ta sẽ cười vào mơ ước quá xa vời so với hoàn cảnh thực tế của mình.

Ba mẹ tôi phải bản lĩnh lắm, khi đến một ngày, họ quyết định đưa anh em tôi lên Sài Gòn học, dẫu biết rằng điều đó sẽ rất khó khăn cho ba mẹ về cả tài chính lẫn việc phải sống xa con. Nhưng mẹ bảo rằng: "Ba mẹ không có tài sản để lại cho các con, nên ngày nào ba mẹ còn làm được, thì sẽ cố gắng hết sức để cho các con ăn học thành tài và tự nuôi mình sau này".

Thế là năm lớp 12, tôi được lên Sài Gòn, nơi mà bạn bè cùng thị trấn tôi ở, ai cũng mơ ước được đến. Thay đổi môi trường sống quả là một điều rất khó khăn với tôi. Nhưng tôi tự nhủ chính mình rằng "Tôi có thể" vượt qua được. Nếu mọi người làm được, thì không có lý do gì mình không thể.

Sau khi tốt nghiệp lớp 12, tôi không may mắn đỗ vào đại học, thay vào đó là cánh cửa CĐ Kinh tế Đối ngoại đón nhận tôi. Học Toán rất khá từ nhỏ, nhưng tôi lại không thích ngành kế toán, cái nghề mà tôi từng cho là chỉ ngồi một chỗ. Nhưng vì vâng lời ba mẹ, rằng con gái phù hợp với kế toán, tôi đã nộp đơn vào ngành này.

Trong suốt 3,5 năm học cao đẳng, ước mơ được đi du học và làm việc ở nước ngoài vẫn cứ hiện lên trong suy nghĩ, mặc dù tôi biết mình không có khả năng.

Tốt nghiệp cao đẳng, tôi may mắn được nhận vào làm cho một trong những Tập đoàn nổi tiếng của Thụy sỹ có trụ sở tại TP HCM, chỉ với vị trí là một nhân viên kế toán bình thường. Được một năm, tôi chuyển sang làm việc cho một công ty nước ngoài khác, với vị trí cao hơn, lương cao hơn.

Miệt mài trong công việc, tôi quên bẵng việc học thêm của mình. Cho đến một ngày, ba mẹ nhắc nhở tôi hãy cố gắng học thêm nữa. Thế là tôi thi liên thông lên ĐH Kinh tế TP HCM.

Thời điểm tôi gần đến đích để lấy được tấm bằng mà ba mẹ cho rằng nó rất quý, thì tôi lại có một suy nghĩ rất mạo hiểm. Đó là, tôi sẽ bỏ hết tất cả: công việc lương cao và tấm bằng đại học sắp lấy được, để lên đường qua Singapore tìm việc làm.

Ba mẹ và mọi người xung quanh đều bảo tôi mạo hiểm và có thể đây là một quyết định ngu ngốc nhất mà họ từng nghe. Và tôi cũng được biết có người cho rằng tôi quá tự hào với chính mình để đi đến quyết định này. Những lời nói ra nói vào làm tôi cũng nản lòng.

Đến một hôm, tôi xem cuốn phim "Little Miss Sunshine". Trong phim, một người đàn ông nói với cháu gái của mình trước khi bé gái tham gia cuộc thi Hoa hậu nhí rằng: "Người thua cuộc là người luôn sợ mình không thể chiến thắng, nên không dám thử sức mình" (Câu nói trong phim là: "A real loser is somebody that’s so afraid of not winning. They don’t even try".).

Và tôi xem người đàn ông đó như đang nói với chính tôi. Cuối cùng, tôi quyết định "thử" mạo hiểm chính mình. Anh trai là người duy nhất ủng hộ cho quyết định này của tôi. Anh chỉ hỏi: "Em nghĩ mình có thể xin được việc bên ấy với cái bằng cao đẳng do Việt Nam cấp hay không?". Tôi trả lời: "Em có thể". Thế là tôi có được một người duy nhất ủng hộ mình.

Hôm trước nghỉ việc ở công ty cũ thi hôm sau tôi bay qua Singaporengay lập tức. Đặt chân lên những con đường của một đất nước xa lạ, chẳng biết gì về đường đi nước bước, tôi rất sợ. Nhưng tự nhủ chính mình: "Tôi có thể".

Thế là với bản đồ trên tay, từ mò và tự tìm, sau 3 ngày liên tục gửi Hồ sơ xin việc đến các Công ty thông báo tuyển dụng, một tuần tiếp theo, các bạn tin không, liên tục ngày nào tôi cũng có 2 cuộc phỏng vấn sáng chiều, ở 12 công ty.

Đến ngày thứ 11 ở Singapore, sau khi nhận được sự đồng ý của 2 công ty, tôi đã chọn một. Đây cũng chính là công ty tôi đang làm hiện tại, với vị trí kế toán cho một Tập đoàn châu Á - Thái Bình Dương, chuyên cung cấp dịch vụ cho các Hãng điện thoại, điện tử hàng đầu thế giới.

Ba chạy xe ôm, mẹ là thợ may, ước mơ du học và làm việc ở một nước phát triển của tôi ngày nào, giờ đây đã trở thành hiện thực ở tuổi 25, cái tuổi vẫn còn được phép để chia sẽ câu chuyện của mình lên chuyên mục này. Thành công này là nhờ vào sự quyết tâm ban đầu của ba mẹ, sự ủng hộ của anh trai và 3 chữ "Tôi có thể" của chính mình.

Các bạn ơi! Đừng bao giờ nói "Tôi không thể" nếu các bạn chưa thử và chưa cố gắng hết sức. Vì nếu các bạn "không thể", thì "ai có thể?".

Bài của bạn Nguyễn Ngọc Bích Đan
 
Xem cái này cho có thêm chút lòng tin keke.
----------------------------------------------------------------------
Thời điểm tôi gần đến đích để lấy được tấm bằng đại học mà ba mẹ cho rằng nó rất quý, thì tôi lại có một suy nghĩ rất mạo hiểm. Đó là, tôi sẽ bỏ hết tất cả: công việc lương cao và tấm bằng đại học sắp lấy được, để lên đường qua Singapore tìm việc làm.
Xuất thân từ một gia đình bình thường thuộc một tỉnh miền Tây (An Giang). Ba tôi chạy xe ôm, mẹ là thợ may, chừng ấy cũng chỉ đủ để nuôi 3 anh em tôi ăn học ở một thị trấn vùng sâu ấy. Vậy mà tôi lại có một ước mơ rất lớn từ nhỏ, rằng được đi du học và làm việc ở nước ngoài, một đất nước phát triển nào đó.

Ước mơ ấy trở thành của riêng tôi nên tôi không dám chia sẽ cho bất kỳ người nào, vì sợ rằng người ta sẽ cười vào mơ ước quá xa vời so với hoàn cảnh thực tế của mình.

Ba mẹ tôi phải bản lĩnh lắm, khi đến một ngày, họ quyết định đưa anh em tôi lên Sài Gòn học, dẫu biết rằng điều đó sẽ rất khó khăn cho ba mẹ về cả tài chính lẫn việc phải sống xa con. Nhưng mẹ bảo rằng: "Ba mẹ không có tài sản để lại cho các con, nên ngày nào ba mẹ còn làm được, thì sẽ cố gắng hết sức để cho các con ăn học thành tài và tự nuôi mình sau này".

Thế là năm lớp 12, tôi được lên Sài Gòn, nơi mà bạn bè cùng thị trấn tôi ở, ai cũng mơ ước được đến. Thay đổi môi trường sống quả là một điều rất khó khăn với tôi. Nhưng tôi tự nhủ chính mình rằng "Tôi có thể" vượt qua được. Nếu mọi người làm được, thì không có lý do gì mình không thể.

Sau khi tốt nghiệp lớp 12, tôi không may mắn đỗ vào đại học, thay vào đó là cánh cửa CĐ Kinh tế Đối ngoại đón nhận tôi. Học Toán rất khá từ nhỏ, nhưng tôi lại không thích ngành kế toán, cái nghề mà tôi từng cho là chỉ ngồi một chỗ. Nhưng vì vâng lời ba mẹ, rằng con gái phù hợp với kế toán, tôi đã nộp đơn vào ngành này.

Trong suốt 3,5 năm học cao đẳng, ước mơ được đi du học và làm việc ở nước ngoài vẫn cứ hiện lên trong suy nghĩ, mặc dù tôi biết mình không có khả năng.

Tốt nghiệp cao đẳng, tôi may mắn được nhận vào làm cho một trong những Tập đoàn nổi tiếng của Thụy sỹ có trụ sở tại TP HCM, chỉ với vị trí là một nhân viên kế toán bình thường. Được một năm, tôi chuyển sang làm việc cho một công ty nước ngoài khác, với vị trí cao hơn, lương cao hơn.

Miệt mài trong công việc, tôi quên bẵng việc học thêm của mình. Cho đến một ngày, ba mẹ nhắc nhở tôi hãy cố gắng học thêm nữa. Thế là tôi thi liên thông lên ĐH Kinh tế TP HCM.

Thời điểm tôi gần đến đích để lấy được tấm bằng mà ba mẹ cho rằng nó rất quý, thì tôi lại có một suy nghĩ rất mạo hiểm. Đó là, tôi sẽ bỏ hết tất cả: công việc lương cao và tấm bằng đại học sắp lấy được, để lên đường qua Singapore tìm việc làm.

Ba mẹ và mọi người xung quanh đều bảo tôi mạo hiểm và có thể đây là một quyết định ngu ngốc nhất mà họ từng nghe. Và tôi cũng được biết có người cho rằng tôi quá tự hào với chính mình để đi đến quyết định này. Những lời nói ra nói vào làm tôi cũng nản lòng.

Đến một hôm, tôi xem cuốn phim "Little Miss Sunshine". Trong phim, một người đàn ông nói với cháu gái của mình trước khi bé gái tham gia cuộc thi Hoa hậu nhí rằng: "Người thua cuộc là người luôn sợ mình không thể chiến thắng, nên không dám thử sức mình" (Câu nói trong phim là: "A real loser is somebody that’s so afraid of not winning. They don’t even try".).

Và tôi xem người đàn ông đó như đang nói với chính tôi. Cuối cùng, tôi quyết định "thử" mạo hiểm chính mình. Anh trai là người duy nhất ủng hộ cho quyết định này của tôi. Anh chỉ hỏi: "Em nghĩ mình có thể xin được việc bên ấy với cái bằng cao đẳng do Việt Nam cấp hay không?". Tôi trả lời: "Em có thể". Thế là tôi có được một người duy nhất ủng hộ mình.

Hôm trước nghỉ việc ở công ty cũ thi hôm sau tôi bay qua Singaporengay lập tức. Đặt chân lên những con đường của một đất nước xa lạ, chẳng biết gì về đường đi nước bước, tôi rất sợ. Nhưng tự nhủ chính mình: "Tôi có thể".

Thế là với bản đồ trên tay, từ mò và tự tìm, sau 3 ngày liên tục gửi Hồ sơ xin việc đến các Công ty thông báo tuyển dụng, một tuần tiếp theo, các bạn tin không, liên tục ngày nào tôi cũng có 2 cuộc phỏng vấn sáng chiều, ở 12 công ty.

Đến ngày thứ 11 ở Singapore, sau khi nhận được sự đồng ý của 2 công ty, tôi đã chọn một. Đây cũng chính là công ty tôi đang làm hiện tại, với vị trí kế toán cho một Tập đoàn châu Á - Thái Bình Dương, chuyên cung cấp dịch vụ cho các Hãng điện thoại, điện tử hàng đầu thế giới.

Ba chạy xe ôm, mẹ là thợ may, ước mơ du học và làm việc ở một nước phát triển của tôi ngày nào, giờ đây đã trở thành hiện thực ở tuổi 25, cái tuổi vẫn còn được phép để chia sẽ câu chuyện của mình lên chuyên mục này. Thành công này là nhờ vào sự quyết tâm ban đầu của ba mẹ, sự ủng hộ của anh trai và 3 chữ "Tôi có thể" của chính mình.

Các bạn ơi! Đừng bao giờ nói "Tôi không thể" nếu các bạn chưa thử và chưa cố gắng hết sức. Vì nếu các bạn "không thể", thì "ai có thể?".

Bài của bạn Nguyễn Ngọc Bích Đan
dài quá hôm nào đọc bác nhé.thanks bác:D:D
 

Announcements

Forum statistics

Threads
420,841
Messages
7,102,122
Members
172,921
Latest member
liveandrun

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom