longvietbank
Hero
14-2 vừa xong,hôm qua lại dẫn người iu đi chơi,ăn uống+ Overnight. Về nhà tự nhiên thấy nó bất công quá, bởi đến giờ vẫn làm gì có ngày quốc tế đàn ông? Trong khi đó, phụ nữ lại có khá nhiều ngày dành cho mình: Quốc tế phụ nữ 8/3, ngày của mẹ (ngày chủ nhật thứ hai trong tháng 5), lễ Vu Lan và ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10,chưa kể Valentine,sinh nhật đều uy tiên cho phụ nữ. Điều đó không khỏi khiến mình và nhiều mày râu phải ghen tị.
Có lần, trong lúc trà dư tửu hậu về đề tài bình đẳng giới, một anh bạn của tôi bỗng thốt lên: Có bất công không khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc và đầy gian lao này, đàn ông chúng ta không có một ngày dành cho riêng mình?. Rồi anh ta lại tự trả lời: Cũng đúng thôi, vì từ lâu, thế giới đã bị phụ nữ thao túng mất rồi! Hãy nghĩ xem, từ trong nhà ra đường phố, nơi đâu phụ nữ cũng cai quản ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiểm tra tiền và cất ở chỗ nào...tất thảy đều do phụ nữ kiểm soát và chỉ đạo.
Vậy, phụ nữ mạnh hơn đàn ông ở chỗ nào? Câu trả lời rất đơn giản, do một anh chàng mới sập bẫy phụ nữ phát ngôn: Họ hơn ở chúng ta thứ vũ khí tối tân mà chẳng bao giờ đàn ông có được: làn da trắng, nét môi cong, mắt bồ câu, mũi dọc dừa, giọng nói dịu dàng êm ái và nụ cười đầy mê đắm.
Với những vũ khí đó, phụ nữ đã dễ dàng giam cầm bao nhiêu trái tim đàn ông trong các gia đình. Tất cả mọi sinh hoạt của họ đều phải tuân theo mệnh lệnh. Vậy mà đàn ông lại lấy làm sung sướng khi bị phụ nữ bắt làm tù binh, thà chết chứ không vượt ngục. Chỉ cần vài động thái đơn giản như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt, rồi bất thần kêu thét lên mỗi khi thấy chuột hay gián là phụ nữ lại làm cánh đàn ông tan tác, mất hết lý trí đến quên mình!
Thế thì, phụ nữ mạnh quá đi chứ! Họ xứng đáng có những ngày cho riêng mình quá đi chứ!
Còn đàn ông thì chẳng đáng có chút nào. Cựu Tổng thống Liên Xô Gorbachev từng đề xuất tổ chức Ngày quốc tế Đàn ông vào năm 2007 (dự kiến vào ngày thứ bảy đầu tiên vào tháng 11). Những lý do mà ông đưa ra không kém thuyết phục. Thứ nhất, ở nhiều nước trên thế giới, đàn ông tuy là phái mạnh nhưng về số lượng thì họ lại thuộc diện yếu.
Ví dụ, tại nước Nga có 65,85 triệu đàn ông, trong khi đó phụ nữ là 76,35 triệu. Thứ hai, đàn ông thường phải làm những công việc nặng nhọc và nguy hiểm hơn phụ nữ. Thứ ba, ở bất cứ nước nào cũng vậy, đàn ông thường chết sớm hơn đàn bà (tại Nga, tỉ lệ này là 1/4 ). Như vậy, đàn ông thật yếu ớt và đáng thương! Thế mà khi đề xuất này được đưa ra, số người hưởng ứng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt, theo kết quả điều tra của Viện Galup, có tới 98,7% đàn ông trên thế giới phản đối ý tưởng này.
Từ hơn 100 năm qua, ngày 8/3 được chọn là dịp để tôn vinh một nửa thế giới, là ngày để chị em tận hưởng niềm vui và hạnh phúc ngọt ngào. Thế nhưng, ngày đó đâu chỉ riêng chị em. Đó là ngày mà cánh mày râu vò đầu bứt trán để nghĩ cách mang đến những niềm vui bất ngờ, sự dịu ngọt thân thương cho những người phụ nữ mà mình yêu quý. Đó là dịp để họ chứng tỏ tình yêu, tình thương và lòng biết ơn của mình đối với những người mẹ, người vợ, người chị, người em, về sự hy sinh cao cả mà họ đã ban tặng cho đời.
Đó là ngày mà những người đàn ông có kiểu hài hước coi như một đợt tổng tiến công cuối cùng của các quý bà nhằm quét sạch những mầm mống chống đối từ phía các đứng ông chồng. Đó là cái ngày mà những người đàn ông chúi đầu vào chậu rửa bát, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà Trong ngày này, những người đàn ông tự an ủi nhau bằng cách hô hào: gậy bà đập lưng bà. Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm phụ nữ tiếc đứt ruột vì không có cơ hội được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè!.
Thế mới hay, cả năm trời phải vật lộn với cuộc sống, chinh phục bao thách thức, không ngại dấn thân vào những gian khổ hiểm nguy để đáng mặt đàn ông. Thế nhưng, cứ đến ngày 8/3, những người đàn ông lại phải ra sức làm tốt công việc của một người phụ nữ, với mục đích cuối cùng chỉ để được công nhận là người đàn ông chân chính!
Một câu chuyện kể rằng, trong bản nhỏ ở miền núi có ông già sống với đứa cháu trai. Một buổi tối, có người gõ cửa.
- Ai đấy? - đứa cháu hỏi.
- Tôi là giàu có người gõ cửa trả lời.
- Ông ơi, cháu mở cửa cho giàu có vào nhà ông nhé? đứa cháu hỏi ông.
- Không, ông có cháu ở đây thì đã giàu có rồi. Còn cháu cũng đã giàu vì có ông đây người ông trả lời.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
- Tôi là hạnh phúc, làm ơn cho tôi vào nhà.
Ông già bảo cháu:
- Ta cần hạnh phúc mà làm gì nữa. Hai ông cháu mình sống với nhau thì đã là hạnh phúc rồi.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
- Ai đấy? đứa cháu hỏi.
- Tôi là phụ nữ.
Đứa cháu nói với ông:
- Ông ơi có phụ nữ gõ cửa nhưng mà ta sẽ không mở cửa ông nhỉ. Ta không cần phụ nữ đúng không ông?
Ông già bảo đứa cháu:
- Không phải thế đâu con ạ. Ta nên mở cửa cho phụ nữ vào, vì ở đâu có phụ nữ, ở đó có hạnh phúc, tình yêu và giàu có.
Câu trả lời của người ông ấy đã lý giải, vì sao đàn ông trên thế giới lại vui vẻ đón chào ngày Phụ nữ mà không đòi hỏi có một ngày của riêng mình.
(Theo Thế giới Phụ nữ)
Có lần, trong lúc trà dư tửu hậu về đề tài bình đẳng giới, một anh bạn của tôi bỗng thốt lên: Có bất công không khi trong suốt cuộc đời vất vả, nặng nhọc và đầy gian lao này, đàn ông chúng ta không có một ngày dành cho riêng mình?. Rồi anh ta lại tự trả lời: Cũng đúng thôi, vì từ lâu, thế giới đã bị phụ nữ thao túng mất rồi! Hãy nghĩ xem, từ trong nhà ra đường phố, nơi đâu phụ nữ cũng cai quản ra lệnh. Chúng ta mặc gì, chúng ta ăn gì, chúng ta đi đâu, quan hệ với ai, kiểm tra tiền và cất ở chỗ nào...tất thảy đều do phụ nữ kiểm soát và chỉ đạo.
Vậy, phụ nữ mạnh hơn đàn ông ở chỗ nào? Câu trả lời rất đơn giản, do một anh chàng mới sập bẫy phụ nữ phát ngôn: Họ hơn ở chúng ta thứ vũ khí tối tân mà chẳng bao giờ đàn ông có được: làn da trắng, nét môi cong, mắt bồ câu, mũi dọc dừa, giọng nói dịu dàng êm ái và nụ cười đầy mê đắm.
Với những vũ khí đó, phụ nữ đã dễ dàng giam cầm bao nhiêu trái tim đàn ông trong các gia đình. Tất cả mọi sinh hoạt của họ đều phải tuân theo mệnh lệnh. Vậy mà đàn ông lại lấy làm sung sướng khi bị phụ nữ bắt làm tù binh, thà chết chứ không vượt ngục. Chỉ cần vài động thái đơn giản như nhảy múa tung tăng, chớp chớp mắt, rồi bất thần kêu thét lên mỗi khi thấy chuột hay gián là phụ nữ lại làm cánh đàn ông tan tác, mất hết lý trí đến quên mình!
Thế thì, phụ nữ mạnh quá đi chứ! Họ xứng đáng có những ngày cho riêng mình quá đi chứ!
Còn đàn ông thì chẳng đáng có chút nào. Cựu Tổng thống Liên Xô Gorbachev từng đề xuất tổ chức Ngày quốc tế Đàn ông vào năm 2007 (dự kiến vào ngày thứ bảy đầu tiên vào tháng 11). Những lý do mà ông đưa ra không kém thuyết phục. Thứ nhất, ở nhiều nước trên thế giới, đàn ông tuy là phái mạnh nhưng về số lượng thì họ lại thuộc diện yếu.
Ví dụ, tại nước Nga có 65,85 triệu đàn ông, trong khi đó phụ nữ là 76,35 triệu. Thứ hai, đàn ông thường phải làm những công việc nặng nhọc và nguy hiểm hơn phụ nữ. Thứ ba, ở bất cứ nước nào cũng vậy, đàn ông thường chết sớm hơn đàn bà (tại Nga, tỉ lệ này là 1/4 ). Như vậy, đàn ông thật yếu ớt và đáng thương! Thế mà khi đề xuất này được đưa ra, số người hưởng ứng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt, theo kết quả điều tra của Viện Galup, có tới 98,7% đàn ông trên thế giới phản đối ý tưởng này.
Từ hơn 100 năm qua, ngày 8/3 được chọn là dịp để tôn vinh một nửa thế giới, là ngày để chị em tận hưởng niềm vui và hạnh phúc ngọt ngào. Thế nhưng, ngày đó đâu chỉ riêng chị em. Đó là ngày mà cánh mày râu vò đầu bứt trán để nghĩ cách mang đến những niềm vui bất ngờ, sự dịu ngọt thân thương cho những người phụ nữ mà mình yêu quý. Đó là dịp để họ chứng tỏ tình yêu, tình thương và lòng biết ơn của mình đối với những người mẹ, người vợ, người chị, người em, về sự hy sinh cao cả mà họ đã ban tặng cho đời.
Đó là ngày mà những người đàn ông có kiểu hài hước coi như một đợt tổng tiến công cuối cùng của các quý bà nhằm quét sạch những mầm mống chống đối từ phía các đứng ông chồng. Đó là cái ngày mà những người đàn ông chúi đầu vào chậu rửa bát, rụt cổ trong giỏ thức ăn mua từ chợ, lê bước trong phòng với chổi lau nhà Trong ngày này, những người đàn ông tự an ủi nhau bằng cách hô hào: gậy bà đập lưng bà. Hãy biến ngày 8/3 là ngày của chúng ta, khi đàn ông cười nói râm ran, í ới gọi nhau trong siêu thị và túm tụm ăn quà ngoài vỉa hè. Hãy làm phụ nữ tiếc đứt ruột vì không có cơ hội được sờ vào dụng cụ gia đình, được tắm mình trong không khí bếp núc hội hè!.
Thế mới hay, cả năm trời phải vật lộn với cuộc sống, chinh phục bao thách thức, không ngại dấn thân vào những gian khổ hiểm nguy để đáng mặt đàn ông. Thế nhưng, cứ đến ngày 8/3, những người đàn ông lại phải ra sức làm tốt công việc của một người phụ nữ, với mục đích cuối cùng chỉ để được công nhận là người đàn ông chân chính!
Một câu chuyện kể rằng, trong bản nhỏ ở miền núi có ông già sống với đứa cháu trai. Một buổi tối, có người gõ cửa.
- Ai đấy? - đứa cháu hỏi.
- Tôi là giàu có người gõ cửa trả lời.
- Ông ơi, cháu mở cửa cho giàu có vào nhà ông nhé? đứa cháu hỏi ông.
- Không, ông có cháu ở đây thì đã giàu có rồi. Còn cháu cũng đã giàu vì có ông đây người ông trả lời.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
- Tôi là hạnh phúc, làm ơn cho tôi vào nhà.
Ông già bảo cháu:
- Ta cần hạnh phúc mà làm gì nữa. Hai ông cháu mình sống với nhau thì đã là hạnh phúc rồi.
Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa.
- Ai đấy? đứa cháu hỏi.
- Tôi là phụ nữ.
Đứa cháu nói với ông:
- Ông ơi có phụ nữ gõ cửa nhưng mà ta sẽ không mở cửa ông nhỉ. Ta không cần phụ nữ đúng không ông?
Ông già bảo đứa cháu:
- Không phải thế đâu con ạ. Ta nên mở cửa cho phụ nữ vào, vì ở đâu có phụ nữ, ở đó có hạnh phúc, tình yêu và giàu có.
Câu trả lời của người ông ấy đã lý giải, vì sao đàn ông trên thế giới lại vui vẻ đón chào ngày Phụ nữ mà không đòi hỏi có một ngày của riêng mình.
(Theo Thế giới Phụ nữ)