Event Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11 Với Ban Quản Trị

Status
Not open for further replies.
Con ơi ghi nhớ lời này
Công cha nghĩa mẹ công thầy chớ quên.



Đã lâu rồi từ ngày tôi xa quê hương lên thành phố để tiếp tục việc học của mình tôi mới có dịp gặp lại thầy. Thầy vẫn vậy, vẫn cái nét đơn sơ giản dị không có gì thay đổi. Nhớ lại lúc trước ở quê tôi, việc có con đậu được vào đại học là niềm vinh hạnh không gì tả nỗi đối với người ấy và gia đình họ. Vì vậy ba mẹ luôn khuyên chúng tôi phải cố gắng học tập, cũng chính vì điều đó việc thi đậu vào khối A đối với tôi đã bắt đầu trở thành 1 mơ ước. Nhưng hỡi ôi, để thi được vào khối A thì phải chuyên toán, lý, hoá. Mà môn lý và hoá tôi học rất tốt, chỉ riêng môn toán, do ham chơi mà tôi đã bị mất căn bản từ khi lên lớp 6. Thật khó để ước mơ đó trở thành sự thật. Bước vào lớp 8, thầy được phân công dạy môn toán cho lớp tôi. Ngay từ buổi đầu nhận lớp, bản thân tôi đã cảm nhận được cái nét giản dị ở nơi thầy. Thầy mặc một cái áo đã bạc cả 2 vai, tóc thầy đã ngả dần sang màu trắng, ở cái tuổi ngừơi ta có thể gọi là xế chiều của đời người. Nhưng ngày nào cũng vậy, mỗi lần thầy lên lớp, điều đầu tiên chúng tôi thấy được là 1 nụ cười trên gương mặt thầy, một nụ cười của sự hạnh phúc, thầy không giống như những ngừơi khác, không để tuổi già lấy đi cái khuôn mặt tươi trẻ và đầy sức sống ấy. Thầy ân cần dạy bảo chúng tôi một cách tận tình như một ngừơi cha đang dạy những đứa con của mình. Chính nhờ những tính cách đó của thầy mà khiến tôi không còn rụt rè và cảm thấy yêu những con số hơn. Tôi mạnh dạn hỏi thầy những kiến thức cũ mà tôi đã quên hết, không còn lưu lại một tí gì trong trí nhớ. Thầy nhìn tôi và mỉm cười, thầy không chỉ giảng riêng cho mình tôi, mà thầy còn giảng cho cả lớp bằng những cách rất hay mà cho mãi đến giờ này chúng tôi không sao quên được. Và thật đáng ngạc nhiên khi điểm tổng kết môn toán của tôi ở những lớp dưới chỉ khoảng 6.4 vậy mà bây giờ tôi đã được 8.5 môn toán. Thật đáng khích lệ đúng không! Giờ đây khi tôi sắp sửa bước vào kì thi đại học, tôi cảm thấy rất tự tin vì đã có 1 kiến thức vững vàng, tôi muốn cảm ơn thầy rất nhiều vì chính thầy đã mang lại cho tôi sự tự tin đó. Giờ đây tuy ở xa quê, nhưng tôi tin chắc 1 điều rằng ở quê nhà thầy vẫn đang đứng trên bục giảng và dạy tận tình cho những đứa học trò như tôi. Và trên mặt vẫn với 1 nụ cười giản dị mà đầy sức sống. Thầy ơi! Em xin cảm ơn thầy...
 
- Tục ngữ : Một chữ cũng là thầy , nửa chữ cũng là thầy
- Clip :
- Kỷ niệm :
Lời đầu tiên xin cám ơn bác chemgio và Shin đã tạo event này để mình có chút time nhớ lại những kỷ niệm thời học trò . Một kỷ niệm nho nhỏ thôi , hồi mẫu giáo cái thời mà thấy đồ ăn là nhoi nhoi cả lên , bỏ áo trong quần thì kéo tới vú và vô số chuyện nhớ đến muốn độn thổ . Có một chuyện mà mãi đến giờ không bao giờ quên được , chuyện là trong lớp có một thằng con nhà giàu giờ ra chơi nó mua 1 đống kẹo với đồ ăn rồi đứng lên cao quăng xuống cho một đám nhóc thèm ăn ( trong đó có mình ) . Cuộc chiến rất là dữ dội và căng thẳng ( hiện giờ trong đầu đang nghĩ giống chó dành xương thiệt là tội lỗi tội lỗi :( ) . Cái gì đến nó đến kết quả sau cả buổi giành giựt là hai bàn tay trắng . Không biết lúc đó tâm trạng ra sao chỉ nhớ là khóc rất nhiều hazz đúng chất con nít .
- Lúc đó cô giáo xuất hiện ( :rolleyes: bụt đến ) lôi vào chỗ bán bánh kẹo lúc đó cô kiêm cô giáo kiêm lun bán đồ ăn vặt :D . Cô dúi vào tay 2 que kẹo nói : Cô cho con nè . Lúc đó chả hiểu sao người cứ đơ lại vừa bất ngờ vừa vui chả nhớ được để nói lời cám ơn cô mà chạy đi khoe với ông anh học chung :( . Đến giờ mặt cô thế nào cũng quên mất rồi cám ơn cô vì 2 que kẹo :p cảm ơn vì tình thương , tình mẹ cô dành cho mình .
- Kỷ niệm về thầy cô bắt đầu như thế đó nhân ngày 20.11 sắp đến chúc các thầy cô lun mạnh khỏe và tràn đầy niềm vui .
 
Bồng bồng mẹ bế con sang
Đò dọc quan cấm đò ngang không chèo
Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ, thì yêu lấy thầy!

:)

Kỉ niệm nhiều lắm :)
nhưng không muốn kể :D
 
+/ Thơ viết cho thầy cô

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng , cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ !


Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi , chao ôi , sao mà khó !
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài


Chỉ mỗi chữ O , em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em , hiểu điều đơn giản ấy
Cô yêu ơi , tóc cô bạc hết rồi !


Có phải , mỗi sợi tóc đổi màu kia ?
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh , mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư


Khởi đầu cho , một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời , cô dõi bóng theo em ...


~~~ooo_sưu tầm , ko rõ tác giả_ooo~~~


+/ Bài hát : Bài học đầu tiên - trình bày : MC Quỳnh Giang
Thưa thầy , em đã thuộc bài học sáng nay trong bài giảng có bụi phấn trắng bay bay trên tóc thầy
Giọng thầy như tiếng hát , lời thầy như bài thơ , cho em những ước mơ tới chân trời rộng mở . . .
Bài học đầu tiên , có bóng hình núi sông , yêu thương những cánh đồng vẽ tiếp đường cha ông
Bài học đầu tiên ấm êm lời ru của mẹ , con cò trắng bay qua câu ca dao ngọt ngào...
Bài học đầu tiên sóng vỗ lời biển xanh căng no những cánh buồm chở tiếng hò quê hương
Bài học đầu tiên cám ơn thầy , thầy đã dạy , con đường tới tương lai xây đất nước đẹp giàu...
Bài học đầu tiên em đã thuộc rồi thầy ơi Là bài ca yêu Tổ Quốc Không bao giờ em quên . . .!


+/ kể về 1 kỷ niệm đáng nhớ nhất của bạn với thầy cô trong thời học sinh , sinh viên

Ngày nhỏ , mình là 1 học sinh yếu ớt . Sức khỏe kém nên thường xuyên bị bắt nạt . Điển hình năm lớp 5 .. Năm đó trường có phong trào “ đôi bạn học tốt “ giúp bạn tiến bộ , những năm tiểu học mình luôn xếp hạng 1 nên xui xẻo thay bị xếp ngồi cạnh 1 thằng lưu ban . Nó lưu ban đã 3 năm ( tức lớn hơn mình 3 tuổi ) , da đen , tóc chải 1 đường 2 mái rõ rệt bộ dạng nhìn vào biết ngay phường du côn , hay cười nham nhở , vừa mở miệng sẽ đề cập tới gái gú bậy bạ nên những lúc ko cần thiết nó nói gì mình đều im lặng làm như ko nghe . Đã vậy nó còn ít tắm rửa , trên người lúc nào cũng bốc 1 mùi “ đặc trưng ” rất khó chịu , ngồi cạnh mình ko dám hít thở quá nhiều , trong cặp luôn chuẩn bị sẵn khăn mùi soa hoặc giấy thơm để đưa lên mũi ngay cả lúc đang chép bài , 1 tay chép tay còn lại cầm khăn..

Vì nó ko chịu học , đáng lẽ mình chẳng quan tâm nhưng thầy giáo hay gọi mình lên bàn giáo viên hỏi có giúp đỡ bạn ko vì từ đầu năm đến giờ môn toán nó vẫn đội zero .. Thế là đành phải mở miệng ra nói chuyện : “ từ ngày mai tao giao bài tập về nhà mày phải làm đầy đủ , ko hiểu chỗ nào nói tao giảng , mỗi sáng đầu giờ tao kiểm tra , mày ko làm tao nói với thầy . “ Nó ko tuân theo , còn cười thách thức “ anh ko làm em làm gì anh , xxxx anh đi nè “ ( xxxx là từ ngữ bậy bạ , ko tiện viết ) .

2-3 rồi 4 ngày , chả ngày nào nó làm dù chỉ 1 bài tập nhỏ mình giao , mình báo cáo lại thầy , kết quả nó bị úp mặt vào bảng đen , thầy nện nó 5 roi . Sinh hận , nó biết mình sợ nhất loài bò sát tên gọi thằn lằn , mỗi sáng nhân lúc mình chưa tới lớp , quăng đầy xác thằn lằn chết trong ngăn bàn của mình , con nào con nấy mập ú trắng nhỡn trông rất khủng khiếp , nó rất hí hửng khi nghe tiếng mình hét chói tai . Giờ ra chơi thì lén lấy giày của mình cột dây vào chân ghế gỡ mãi ko được , khi thì dùng phấn ném vào đầu mình , lúc mình sắp ngồi xuống - ghế liền bị nó đẩy ra ... Đến 1 lần , hôm ấy là lễ noel , nó lục cặp lấy tấm thiệp nhạc của mình quăng vào thùng rác . Khi mình phát hiện , nhìn tấm thiệp do 1-người-mình-rất-thích-tặng- bị xé rách nằm hỗn độn trong thùng rác lấm lem vết cơm ôi chuối nhão đang phát mùi hôi thối .. Sự xúc phạm lên đỉnh điểm , mình vỡ òa 1 trận khóc , liên tục 15’ ko dứt , cho đến khi thầy bước vào lớp vẫn chưa nín . Nhìn nét mặt thầy dần trở nên tím tái tức giận , mình được nước càng rống bạo . Thầy 1 tay vòng qua ôm mình nâng lên , 1 tay chụp đầu thằng du côn kia táng nó 2 bạt tay (nảy lửa) , sau còn giơ chân đạp 1 cú mạnh vào bụng nó , mà mình lúc này -đang ở trên cao-dương dương tự đắc- nhìn xuống 1 màn hết sức hả hê . Buổi học ngày hôm đó chẳng học gì cả , thầy bỏ nguyên 1 buổi để xử tội những thằng du kề trong lớp , điện thoại triệu tập phụ huynh tụi nó vào thông báo họ biết con cái họ đem bạo lực xã hội đen vào trường học , gắn cái mác " chú tao làm việc cho Năm Cam " để đe dọa cấm bạn bè ko dc méc thầy cô nếu ko sẽ bị xử theo luật giang hồ…

Hôm đó , mình ngồi trên đùi thầy , và nghe thầy nói xin lỗi mình , mặc dù mình thấy thầy ko có lỗi j cả nhưng thầy cứ xin lỗi làm …. Không khí lúc này trở nên rất xấu hổ trời ạ , hình như mình và thầy đều cúi đầu xuống mà nói chuyện thì phải =]] Từ hôm đó mình thoát khỏi thằng ôn thần ( nó nghỉ học ) , mình dc tự do trà trộn vào ngồi cạnh đám nữ sinh mình thích , nếu học kì 1 năm lớp 5 là địa ngục thì mấy tháng ngắn ngủi của học kì 2 cứ như thiên đường , mình có nhiều sở thích chung với những ng bạn cùng bàn , mình được thầy quan tâm hơn , ưu đãi nhiều đặc biệt .. Mình vẫn thường nghĩ nếu năm đó chủ nhiệm của mình ko phải thầy , mà là 1 vị giáo viên vô tâm nào , ko biết mình có vượt qua hết năm cuối cấp hay ko , hay phải bỏ dở nửa chừng vì “ bóng ma “ đè quá nặng chứng uất ức tâm lý thằng ôn dịch kia để lại … Với thầy , mình ko chỉ có sự biết ơn khi nghĩ về mà còn có sự ấm áp , 1 người hùng bảo vệ kẻ yếu trong ánh mắt trẻ thơ …



*****---*****
Còn cô giáo dạy văn chủ nhiệm năm lớp 9 của mình nữa , mình cũng rất thx cô , nếu có time rảnh mình cũng muốn ghi lại những kỉ niệm đã có với cô ..
 
Last edited:
từ hồi có bác chém gió đến nay thấy phong trào đền ơn đáp nghĩa và là lành đùm lá rách của anh em 4rum ngày càng sôi nổi!!!:) hồi đầu thì em thực sự rất nghi ngờ về sự tốt bụng và sự hào phóng của bác!!:(! có phải đằng sau nó ẩn chứa cái gì???o_O nhưng càng ngày thấy phong trào của 4rum càng thực tế và càng có ích cho xã hội!!!:D hôm nay em cũng xin mạo muội có đôi lời cảm kích tới bác chém gió cùng với anh em trong 4rum mong 4rum mình ngày càng phát triển và có nhiều những hoạt động xã hội hơn nữa!!! Thân!!! chúc anh em sức khỏe và kiếm được thật nhiều $ !!!
 
" 1 chữ cũng là thầy, nữa chử cũng là thầy"
Chia sẻ:
Lúc học lớp 1, kỷ niệm mãi chẳng bao giờ phai, lúc đi học mình được mẹ cho 1.000 đ, tính trong đầu sẽ là mua 1 ổ bánh mì chan nước 500đ, còn 500đ mua bịch nước khoáng trộn ít sirô dâu, đi học hí hửng đi, mình bị thằng trong lớp lừa lấy mất 1.000 đ, vì tờ vé số lúc đó 2.000đ và mệnh giá in ngay góc giống tờ tiền, mình cũng chả biết đó là vé số, thế là mình chấp nhận vì nghĩ trong đầu đổi 1.000 đ được 2.000 đ dại gì không đổi, đổi xong ra chơi mua theo đúng kế hoạch, còn 1.000 đ bốc thăm trúng thưởng, Thế là chạy ra mua, nhưng không mua được, bị cô chủ quán nói là tờ vé số chứ không phải tiền, ôm khóc chạy vô lớp tính về mắc mẹ, nhưng vừa ra đường thì xe tông, tông xuống thì mình không sao, thấy máu trên đầu thì mới khóc òa, thế là thầy dạy mỹ thuật chạy đến ôm mình vào coi tình hình, xát thuốc, mình khóc kể cho thầy, thế là thấy móc trong ví ra cho mình tới 2000đ, mình hết khóc, mình còn nhớ rất rõ mặt thầy, có lúc mình chơi bị mấy đứa lớn xác ăn hiếp, ném đá bể kính trường, thế là thầy dắt về nhà, mình khóc nức nở nhưng thầy ko nói gì với bố mẹ, còn bỏ ra tới 50.000 đ để thay kính dùm mình, thế là cứ tới môn mỹ thuật, mình dậy từ lúc 4h để vẽ cho thật tốt bài.. Kỹ niệm chẳng bao giờ mình quên được, khá lâu rồi, hơn 20 năm rồi mà mỗi lần nghĩ tới mình lại thấy vui và vừa buồn, vui là vì mình bị thằng bạn trong lớp lừa, buồn là vì bây giờ chẳng biết tình hình thầy thế nào, Thầy tên là Đạo, dạy môn vẽ lớp 1C tới 5C lớp mình

Những kỹ niệm mình không không không bao giờ quên! Chúc sức khỏe tới thầy.. một lần nữa cảm ơn thầy rất nhiều
 
từ hồi có bác chém gió đến nay thấy phong trào đền ơn đáp nghĩa và là lành đùm lá rách của anh em 4rum ngày càng sôi nổi!!!:) hồi đầu thì em thực sự rất nghi ngờ về sự tốt bụng và sự hào phóng của bác!!:(! có phải đằng sau nó ẩn chứa cái gì???o_O nhưng càng ngày thấy phong trào của 4rum càng thực tế và càng có ích cho xã hội!!!:D hôm nay em cũng xin mạo muội có đôi lời cảm kích tới bác chém gió cùng với anh em trong 4rum mong 4rum mình ngày càng phát triển và có nhiều những hoạt động xã hội hơn nữa!!! Thân!!! chúc anh em sức khỏe và kiếm được thật nhiều $ !!!
thanks em đã có lời khen ngợi a nhưng tất cả những gì a có thể làm được trong forum cũng nhờ shin cả thôi ,nếu shin không mở forum này và shin không chấp nhận những ý kiến của anh thì a cũng đâu thể làm được gì cho nên nếu em muốn cảm ơn thì em nên cảm ơn shin :D
 
Mười năm rèn luyện sách đèn
Công danh gặp bước chớ quên ơn thầy




Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài​
 
Gửi Cô...


Nếu ngày mai e sẽ chẳng làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Dù e biết lúc ấy mình có lỗi
Vs những gì đã có của hôm nay

Những ngày cuối cùng của tuổi thơ ngây
Lũ học trò vẫn hồn nhiên tinh nghịck
ĐẦy niềm tin và ước mơ thể hiện
Luôn nhớ tới lời cô: "tin ở tương lai"

Như cây non khao khát ánh mặt trời
Mà dễ gãy trước những cơn gió sớm
Chúng em mãi ngây ngô,biết bao giừo đủ
Cô trăn trở từng đứa mai sau...

Nhưng từ ngày hôm nay khi cuộc sống mới bắt đầu
Với chân trời hồng ước mơ vẫy gọi
Chúng e là diều xanh luôn khát khao trời rộng
cô neo đậu cánh diều vào dây chắc tin yêu
Mãi mãi trong tim e ấp ủ bao điều...


Có thể ngày mai e sẽ chẳg làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Nhưg e sẽ ko bao h,ko bao h quên nổi
Những thág ngày tươi đẹp của hôm nay...
 
CÔNG CHA, NGHĨA MẸ, ƠN THẦY
Công Cha như núi Thái sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Ơn thầy biển rộng bao la
Ơn Thầy - nghĩa Mẹ - công Cha cao vời
Giúp con khôn lớn nên người
Cho con từng bước đường đời vững chân
Thương Cha vị quốc vong thân
Thương Mẹ lam lũ tảo tần nuôi con
May sao đời vẫn vuông tròn
Nhớ ơn Người dựng cho con ngôi trường
Đưa con đến trước cổng trường
Mẹ vui nước mắt rưng rưng nghẹn lời
Mẹ mừng Mẹ bảo : “ con ơi !
Cố mà chăm học nghe lời Thầy Cô
Thầy Cô dậy dỗ học trò
Như Cha như Mẹ chăm lo con mình “
Con đi qua tuổi học sinh
Trường con to đẹp đầy tình yêu thương
Bảy năm đèn sách trong trường
Thầy Cô tận tụy mến thương học trò
Bao nhiêu kiến thức truyền cho
Hậu sinh chăm chỉ chuyên lo học hành
Khi con khôn lớn trưởng thành
Nhớ về trường cũ thấu tình Thầy Cô
Nhớ ơn người đã đưa đò
Sáng chiều vun đắp chăm lo cho mình
Xa rồi lứa tuổi học sinh
Nhưng lòng vẫn nặng ân tình Thầy Cô
Chúng con những đứa học trò
Suốt đời vẫn nhớ đến Cô đến Thầy
CÔNG CHA - NGHĨA MẸ - ƠN THẦY
NÚI CAO BIỂN LỚN CHẤT ĐẦY CÔNG ƠN


--------------

Kính tặng các thầy các cô :

Lá vàng trải tiếp lá vàng
Cây chưa ngả xuống, chồi đang nảy mầm

Công thầy vun xới chuyên cần
Gom từng hạt giống góp phần quê hương

Trò đi trăm đứa, trăm đường
Kỹ sư, tiến sĩ, công trường nắng mưa

Đường dài, con nhớ ngày xưa
Thầy cô dạy dỗ nắng mưa quản gì

Ơn thầy con mãi khắc ghi
Nhà nông cần nước con đi đem về

Thủy điện là những nắng hè
Đón dòng nước chảy thôn quê lúa vàng

Thủy nông cải tạo mùa màng
Bội thu lúa tốt ta càng tiến lên

Lời xưa ai đó đừng quên
Ơn thầy dạy dỗ mà nên thành người

Đường xa lấy tiềng vui cười
Nhiệt tình sức trẻ làm người chiến binh

Con đi xây những công trình
Đưa dòng điện sáng quê mình thầy ơi

Ngại chi bước tới trăm nơi
Đã nghe nước chảy tiếng đời gọi con

Đèo cao những núi cùng non
Đôi chân dẫu mỏi vẫn còn niềm tin.


Thông Điệp Cuộc Sống Tình nghĩa thầy trò :


=====

Năm lớp 11 , có lần mình mượn chiếc điện thoại của đứa bạn trong giờ Toán học . Không may bị cô giáo tịch thu và nộp lại cho cô chủ nhiệm lớp . Sau khi hết giờ học cô chủ nhiệm có mời mình ở lại để nói chuyện . Cô nói " cô rất buồn vì em " , lúc bấy giờ mình không hiểu tưởng cô sẽ tịch thu máy của đứa bạn nên bồng bột nói thẳng : " Cô đuổi học em đi , trả máy cho bạn ấy , em không thích ảnh hưởng đến người khác " . Nhưng không ngờ , cô chủ nhiệm của mình đã ngồi khóc suốt hơn 10 phút sau câu nói . Mình như chết lặng đứng nhìn cô , chỉ biết xin lỗi dỗ dành cô . Sau ngày hôm đấy , mình mới hiểu tâm huyết cô dành cho các em học sinh nhiều như thế nào . Em cảm ơn cô , trông suốt cuộc đời em sẽ không bao giờ quên công ơn của cô .
 
ôi! trường cũ của bác "chemgio" có nhiều nhà giáo thật vĩ đại và cởi mở, lý 4đ mà được cho lên tận 8đ, văn 4đ cho lên tận 6-7đ còn Sinh lại còn cho hẹn bữa khác thi nữa chứ, sướng quá rùi, chắc thớt khi xưa là hot hot...bôy nên mới được thầy cô tình thương mến thương như vậy:D (thớt chắc phải đền ơn các cô ấy:D), ước gì mấy trường ở Đà Nẵng cũng đỡ khắt khe tầm 1/10 trường cũ của thớt vậy cho ae đỡ khổ là vui r:(, à mà e có ý kiến là tên cô giáo bác nên viết hoa nhé cô "Hoa" ấy:p


Ps: đặt cục gạch để suy ngẫm cho có văn thơ rùi tham gia :)
 
người thầy


Xin lỗi các em

Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tan buổi dạy rồi
Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.

Trách mình đứng trước các em
Dửng dưng cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!
Rụng dần theo bụi phấn bay
Ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh

Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!

Hiểu dùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.

Vờ quên cuộc sống bên ngoài
Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen
Dở hay, yêu ghét, trắng đen
Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu

Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!
kỉ niệm
-kỉ niệm mỗi năm đi học ,đều có những nỗi niềm riêng,vui buồn .ngày xưa đi học,mình là 1 đứa ko nói nhiều,cũng ko hòa đồng,thầy cô cũng từng nhắc nhở nhiều về điều này,năm cấp 2 thầy chủ nhiệm gởi mình 1 tời giấy,ghi đầy những gì thầy muốn nói , thì mình gởi lại và ghi rất nhiều dòng chữ đến thầy,có lẽ thầy dạy văn nên cũng biết mình thích viết nhiều hơn là nói,suy nghĩ của 1 đứa trẻ ra sao,thầm cảm ơn thầy vì những lời động viên ấy.
-lên cấp 3 , mình và cô văn gây xích mích,cô cho mình 1 gậy vì ko viết những gì cô ghi lên bảng,những gì cô đọc,tiếp theo những năm tháng sau đó,mỗi lần cô kêu mình lên đọc bài và luôn trực chờ cái roi mây trên tay,mình nghĩ cô ghét mình lắm.Thế rồi mình cũng với cái tính lầm lỳ ko nghe lời cô chỉ vì với cái bảng điểm sách môn văn mình đứng đầu lớp,có lẽ chỉ vì vậy mà mình hão huyền nghĩ mình giỏi ,và những lần hùng biện giữa mình và cô,mỗi lần kiểm tra mình đều được điểm tối đa nhưng kèm theo lời phê: văn em nhẹ nhàng nhưng cô lại ko hiểu tại sao nó lại ẩn đi với em/.Ngay cả khi gặp cô ở ngoài cô cười với mình thật lòng thì mình lại bước đi thẳng và ko nhìn lại.Kết thúc khóa học,mình ko gặp lại cô nữa,nhưng mình đã ko hiểu ra rằng ,nhờ cô mình mới có thể làm bài tốt khi thi cuối cấp 3,nhờ cô mình mới học bài chỉ vì muốn chiến thắng cô khi cô gọi mình lên,và cái cây roi mây đó sẽ ko bao giờ được đụng tới mình.
-Đến bây giờ mình vẫn chỉ là 1 đứa dốt văn vì đã ko yêu thương cô giáo mình nhiều hơn cho dù văn có hay thế nào đi nữa,và cũng biết rằng theo thời gian ko rèn luyện nó đã mai một ,và thầy cô là người quan trọng như thế nào trong quãng đời học sinh .
 
ôi! trường cũ của bác "chemgio" có nhiều nhà giáo thật vĩ đại và cởi mở, lý 4đ mà được cho lên tận 8đ, văn 4đ cho lên tận 6-7đ còn Sinh lại còn cho hẹn bữa khác thi nữa chứ, sướng quá rùi, chắc thớt khi xưa là hot hot...bôy nên mới được thầy cô tình thương mến thương như vậy:D (thớt chắc phải đền ơn các cô ấy:D), ước gì mấy trường ở Đà Nẵng cũng đỡ khắt khe tầm 1/10 trường cũ của thớt vậy cho ae đỡ khổ là vui r:(, à mà e có ý kiến là tên cô giáo bác nên viết hoa nhé cô "Hoa" ấy:p


Ps: đặt cục gạch để suy ngẫm cho có văn thơ rùi tham gia :)
đã edit tên cô Hoa viết hoa hihi thanks nhé ,thật ra thì cũng do ăn ở cả thôi ,ở hiền gặp lành thôi ,mình thì thuộc dạng học sinh khá giỏi nhưng được cái không giấu nghề với bạn bè ,ai cần mình giúp mình chỉ mình sẵn sàng giúp để bạn bè bằng mình hoặc hơn mình cũng được ,đối với thầy cô thì yêu mến quý trọng ,đối với bạn bè thì hết lòng giúp đỡ nếu bạn bè cần ,cho nên trong lớp thì được thầy ,cô, bạn bè yêu mến nên mới được vậy thôi ,còn cái vụ đền ơn thì không có nhé ,mấy thầy cô mình nói đều là thầy cô chân chính ,yêu thương học trò hết lòng không có vụ dạy thêm học thêm ,quà cáp ,biếu xén gì nhé :D và mình cũng cảm thấy được may mắn khi vào học cái lớp 12 ấy,cái lớp 12 mà đa số thầy cô đều dạy giỏi và hết lòng vì học sinh ,ôi ngôi trường của tui :D
 
Ca dao , tục ngữ về truyền thống tôn sư trọng đạo

I/Ca dao
“Mấy ai là kẻ không thầy

Thế gian thường nói đố mày làm nên”

Và như chúng ta đều biết, mỗi con người - từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, luôn được chăm sóc, dạy dỗ bởi bàn tay, khối óc, tấm lòng cao cả, bao la của nhiều người theo bước đi của thời gian. Khi còn nhỏ, ta chịu ơn nuôi dưỡng “như núi Thái Sơn” của cha, chịu cái nghĩa sinh thành “như nước trong nguồn” không ngừng tuôn chảy của mẹ. Rồi khi lớn lên, cắp sách tới trường - thì chính thầy giáo là người nâng niu, uốn nắn cho ta:

“Mẹ cha công sức sinh thành

Ra trường thầy dạy học hành cho hay”

Thầy giáo dạy học trò trên nhiều phương diện, lĩnh vực theo mỗi bước đi của thời gian và sự hình thành nhân cách của trẻ. Nhưng trước hết là dạy để chúng biết được cái chữ:

“Công cha, áo mẹ, chữ thầy

Gắng công mà học có ngày thành danh”

Rồi không chỉ có "chữ", tiếp đó là thầy truyền đạt cho trò nguồn kiến thức gắn liền, phù hợp với tư duy lứa tuổi. Người học trò lớn khôn, trưởng thành hơn qua mỗi bài giảng của thầy. Đến một ngày kia, nếu có ai trong số họ thành đạt, vẫn nghĩ rằng “một chữ hay nửa chữ” là thuộc về công lao của thầy:

“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”

(Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy)

Chỉ ngần ấy thôi, cũng đủ để chúng ta hiểu: Nhân dân rất coi trọng nghề thầy giáo. Họ đúc kết lại trong những câu ca dao, tục ngữ dễ nhớ, dễ thuộc. Cũng bởi xuất phát từ chỗ nhận thức rõ vị trí của người thầy, mà dân gian đã không quên nhắc nhở học trò lòng yêu kính, biết ơn thầy. Có một câu ca dao viết rằng:

“Muốn sang thì bắc cầu kiều

Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”

Lòng yêu kính ấy, được biểu hiện qua nét ứng xử bằng nhiều cách thức khác nhau, trong đó có phong tục lễ, tết. Nghĩa là mỗi năm, khi Tết đến xuân về, như đã trở thành đạo lý ngàn đời, mỗi người chúng ta, ngoài sống có hiếu với cha, với mẹ, còn phải sống có nghĩa đối với thầy.
Trong ca dao, thường cất lên lời hứa hẹn của nhân vật trữ tình (là học trò) về sự "đền ơn đáp nghĩa" nếu ngày kia họ thành đạt:

“Bao giờ anh chiếm bảng vàng

Ơn thầy ta trả, nghĩa nàng nào vong”

Song song với điều đó, dân gian cũng lên tiếng “cảnh báo” những kẻ “vong ơn bạc nghĩa”:

“Yêu kính thầy mới được làm thầy

Những phường bội bạc sau này ra chi”

Phải, những kẻ quay lưng lại với người đã nâng niu, dìu dắt, dạy dỗ mình ngay từ ngày đầu tiên - những kẻ đó chắc chắn cuối cùng không thể đi đến trọn vẹn của đỉnh cao vinh quang - vì vinh quang gắn liền với danh vọng song cũng không tách rời đạo lý và lễ nghĩa.

Dưới thời phong kiến, người thầy tuy giữ vị trí thứ hai theo trật tự: Quân – Sư – Phụ, nhưng được kính thờ như một:

“Vua, thầy, cha, ấy ba ngôi,
Kính thờ như một, trẻ ơi ghi lòng”

Địa vị, vai trò của người thầy được người đời tôn quý như thế đó! Kính thầy là một phong tục có giá trị nhân văn cao cả và sâu sắc. Hàng năm, cứ vào dịp Tết Nguyên đán, học trò ở xa cũng thu xếp thời gian đến thăm thầy:

“Mồng một tết cha,
Mồng hai tết mẹ,
Mồng ba tết thầy.”

Từ bao đời nay, đạo thầy trò luôn luôn được giữ gìn lưu truyền:

“Mười năm, rèn luyện sách đèn,
Công danh gặp bước, chớ quên ơn thầy”.

Dưới thời vua Lê Thánh Tông, đạo nghĩa thầy-trò đã được luật hoá. Điều 25 Bộ luật Hồng Đức quy định: “Cha mẹ phải răn con em về đạo thờ thầy học. Khi gặp thầy học, phải kính cẩn, có lễ phép, không được trái lệnh; nếu không sẽ khép vào tội bất kính”; điều 90 : “Học trò phải tôn kính thầy, chăm chỉ về đường học, lấy đức hạnh làm gốc, không được khinh nhờn thầy, bỏ mất lễ phép. Ai trái lệnh sẽ bị tội tám mươi trượng”.

Trong lịch sử dân tộc ta, đã có biết bao thầy giáo suốt đời tận tụy với công việc “trồng người”.

Đời nhà Lý, thầy Lý Công Uẩn học rộng tài cao, học trò của thầy có Lý Thường Kiệt đã trở thành vị anh hùng dân tộc kiệt xuất đời Lý.

Đời nhà Trần, thầy Chu Văn An đã đào tạo biết bao nhân tài như Lê Quát, Phạm Sư Mạnh. Nhiều thế hệ coi Chu Văn An là người thầy mẫu mực bậc nhất dưới thời phong kiến.

Đời nhà Lê, thầy Trần Ích Phát mà học trò đã chiếm quá nửa triều đình Hồng Đức với 3 trạng nguyên, 4 bảng nhỡn, 6 thám hoa, 10 hoàng giáp và 51 đồng tiến sĩ.

Đời nhà Mạc, thầy Nguyễn Bỉnh Khiêm đã dạy biết bao người thành tài, nổi bật có Phùng Khắc Khoan là bậc công thần toàn năng và kiệt xuất của triều Lê Trung Hưng.

Thế kỷ 19, có thầy khiếm thị – Nguyễn Đình Chiểu – với tư tưởng “Thà đui mà giữ đạo nhà”, cùng với thầy Cao Bá Quát danh tiếng vang lừng khắp nước.

Thế kỷ 20, thầy Nguyễn Thúc Tự đã dạy dỗ học trò hầu hết trở thành những chí sĩ, những nhà yêu nước như
10.gif
han Bội Châu, Ngô Đức Kế, Đặng Thái Thân, Lê Văn Huân, Đặng Thúc Hứa... Thầy Nguyễn Thúc Tự hồi đó cùng với thầy Nguyễn Tất Thành – Chủ tịch Hồ Chí Minh sau này – là những bậc danh sư đã làm rạng rỡ hơn bao giờ hết truyền thống của nhà giáo Việt Nam trong thời đại mới.

Một người thầy đi từng bàn, cầm lấy tay học trò nắn nót viết chữ “S” (tượng trưng cho đất nước Việt Nam hình cong như chữ S từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau) đã gieo vào tim óc trẻ thơ: một nước Việt Nam thống nhất cả ba miền, là hình ảnh tuyệt đẹp của một người thầy.

Bên cạnh những người thầy mẫu mực, trong sáng, đất nước ta đã nổi lên những người học trò lỗi lạc, sống có đạo lý, biết ơn và tôn kính hết mực thầy của mình như: Lê Quát, Phạm Sư Mạnh đỗ tiến sĩ và giữ chức vụ cao, khi đến thăm vẫn cúi lạy thầy Chu Văn An “được thầy khuyên nhủ vài câu, rồi ra đi, rất lấy làm mừng”.

II/Tục ngữ

- Tiên học lễ, hậu học văn
- Không thầy đố mày làm nên
- Học thầy chẳng tầy học bạn
- Thuộc sách văn hay, mau tay tốt chữ
- Một kho vàng không bằng một nang chữ
- Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học
- Ăn vóc, học hay
- Ông bảy mươi học ông bảy mốt
- Dốt đến đâu, học lâu cũng biết
- Người không học như ngọc không mài
- Muốn lành nghề, chớ nề học hỏi

Video clip nói về thầy cô, tình thầy trò
Lễ TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO - ĐĐ THÍCH LỆ MINH


KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ NHẤT CỦA MÌNH VỀ THẦY CÔ


Thời đi học chắc không ai là không có những kỉ niệm với thầy cô với riêng mình kỉ niệm đặc biệt nhất có lẽ là ngày cấp 3. Ngày đó học lớp 11 nhà thì ở xa trường mà chiều thì phải học thêm. Có 1 lần tan buổi học sáng tiết cuối của cô giáo chủ nhiệm. Các bạn lần lượt ra về hết còn mình và 2 bạn nữ nữa ngồi lại, cô chủ nhiệm lúc đó cũng đang kí sổ đầu bài hay gì đó vẫn chưa về. Lúc đó mình thu dọn sách vở xong lấy gói xôi mẹ chuẩn bị từ sáng ở trong cặp ra chuẩn bị ăn trưa ( vì nhà ở nhà nên mình không tiện về) Cô thấy thế lại gần hỏi: "trưa nghỉ lại đây hả e?" Mình trả lời :" Dạ vâng nhà xa nên e ngại không về cô ạ". Thế rồi cô bảo "2 đứa kia cũng thế à?".
2 bạn: " Vâng ạ". Xong cô nói: Thế này đi "Bây h 3 đứa vào nhà cô trò mình nấu cơm ăn trưa rồi nghỉ trưa chiều rồi đi học k có mệt" (nhà trọ cô gần trường- Cô giáo chủ nhiệm mình ngày đó là sinh viên mới ra trường được 1 2 năm gì đó lại ở tỉnh khác nên ngày đó phải thuê nhà trọ).Thế rồi 1 chút lưỡng lự vì ngại rồi cuối cùng 3 đứa theo cô. Và có 1 bữa trưa ấm cúng tình cô trò đã diễn ra (sau đó thì có khá nhiều bữa trưa ăn cơm cùng cô trong suốt năm học ^^). Thực sự là nhớ về cô về những ngày đó (h cô lấy chồng mất rồi :v) ngày đó được cô quan tâm rồi kể cho nghe bao nhiêu chuyện. Tình hình này chắc 20-11 bận mấy thì bận cũng phải đi thăm cô mới được :)

Còn có 1 kỉ niệm nữa cũng về cô chủ nhiệm cũng là cô giáo trẻ luôn ( số mình sướng thế :D) nhưng ngày đó là ngày lớp 7. Nhớ ngày đó học kém, cô giáo yêu cầu mình và 1 số bạn nữa đến nhà cô học nhóm và cô dạy kèm ( tất nhiên là free nhé). Được học được cô làm bánh cho ăn, ần cần chỉ bảo cuối cùng thì sau những buổi học như thế thành tích cuối năm của mình là học sinh giỏi (lớp chỉ có 7 bạn được ) :p . Sướng.

À. còn có 1 kỉ niệm nữa là ngày lớp 9 thi tốt nghiệp không hiểu sao ở lớp thường ngày thì mình học rất chắc môn toán nhưng đi thi hôm đó bế tắc luôn như kiểu ma nhập ấy- nói chung là rối tung và không làm được hết bài. Vậy mà đến lúc báo kết quả k thấy công bố điểm của mình. Các bạn thì có hết. Mình thấy thế hỏi cô (các bạn đang đứng đó) Cô gọi mình lại nói chuyện riêng và với vẻ mặt khá nghiêm túc. "Tại sao e lại làm bài kém như vậy, bài e được có 6 thôi. nhưng vì để e có kết quả tốt nghiệp giỏi cô đã nâng e thành 8d" ( bằng giỏi thi cấp 3 được cộng điểm) Thực sự lúc đó thấy xấu hổ nhưng cũng rất cảm ơn cô và xúc động vì đã lo và quan tâm tới mình. :)

Còn khá nhiều kỉ niệm không thể kể hết được. Cuối cùng từ tâm mình xin gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến thầy cô nhân dịp 20/11 và mong mọi người hãy đừng quên truyền thống tôn sư trọng đạo của dân tộc ta :)
 
Ca dao về tình thầy trò

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa

Cả làng có một thầy đồ
Dạy học thì ít, bắt cua thì nhiều
Thương thầy, trò cũng muốn theo
Trò sợ thầy nghèo bán cả trò đi!

Bẻ lau làm viết chép văn
Âu Dương có mẹ dạy răn như thầy


Bồng bồng mẹ bế con sang
Đò dọc quan cấm đò ngang không chèo
Muốn sang thì bắt cầu Kiều
Muốn con hay chữ, thì yêu lấy thầy!


Thầy dạy Toán của tôi

Đã lâu rồi từ ngày tôi xa quê hương lên thành phố để tiếp tục việc học của mình tôi mới có dịp gặp lại thầy. Thầy vẫn vậy, vẫn cái nét đơn sơ giản dị không có gì thay đổi. Nhớ lại lúc trước ở quê tôi, việc có con đậu được vào đại học là niềm vinh hạnh không gì tả nỗi đối với người ấy và gia đình họ. Vì vậy ba mẹ luôn khuyên chúng tôi phải cố gắng học tập, cũng chính vì điều đó việc thi đậu vào khối A đối với tôi đã bắt đầu trở thành 1 mơ ước. Nhưng hỡi ôi, để thi được vào khối A thì phải chuyên toán, lý, hoá. Mà môn lý và hoá tôi học rất tốt, chỉ riêng môn toán, do ham chơi mà tôi đã bị mất căn bản từ khi lên lớp 6. Thật khó để ước mơ đó trở thành sự thật. Bước vào lớp 8, thầy được phân công dạy môn toán cho lớp tôi. Ngay từ buổi đầu nhận lớp, bản thân tôi đã cảm nhận được cái nét giản dị ở nơi thầy. Thầy mặc một cái áo đã bạc cả 2 vai, tóc thầy đã ngả dần sang màu trắng, ở cái tuổi ngừơi ta có thể gọi là xế chiều của đời người. Nhưng ngày nào cũng vậy, mỗi lần thầy lên lớp, điều đầu tiên chúng tôi thấy được là 1 nụ cười trên gương mặt thầy, một nụ cười của sự hạnh phúc, thầy không giống như những ngừơi khác, không để tuổi già lấy đi cái khuôn mặt tươi trẻ và đầy sức sống ấy. Thầy ân cần dạy bảo chúng tôi một cách tận tình như một ngừơi cha đang dạy những đứa con của mình. Chính nhờ những tính cách đó của thầy mà khiến tôi không còn rụt rè và cảm thấy yêu những con số hơn. Tôi mạnh dạn hỏi thầy những kiến thức cũ mà tôi đã quên hết, không còn lưu lại một tí gì trong trí nhớ. Thầy nhìn tôi và mỉm cười, thầy không chỉ giảng riêng cho mình tôi, mà thầy còn giảng cho cả lớp bằng những cách rất hay mà cho mãi đến giờ này chúng tôi không sao quên được. Và thật đáng ngạc nhiên khi điểm tổng kết môn toán của tôi ở những lớp dưới chỉ khoảng 6.4 vậy mà bây giờ tôi đã được 8.5 môn toán. Thật đáng khích lệ đúng không! Giờ đây khi tôi sắp sửa bước vào kì thi đại học, tôi cảm thấy rất tự tin vì đã có 1 kiến thức vững vàng, tôi muốn cảm ơn thầy rất nhiều vì chính thầy đã mang lại cho tôi sự tự tin đó. Giờ đây tuy ở xa quê, nhưng tôi tin chắc 1 điều rằng ở quê nhà thầy vẫn đang đứng trên bục giảng và dạy tận tình cho những đứa học trò như tôi. Và trên mặt vẫn với 1 nụ cười giản dị mà đầy sức sống. Thầy ơi! Em xin cảm ơn thầy
 
Oánh dấu lâu rồi mà bữa nay mới chuẩn bị xong nên mới post lên tham gia.
Trước tiên là clip do mình handmade, tự biên tự diễn (ca sỹ có tuổi chưa có tên + cái máy cùi bắp nên chất lượng âm thanh hơi kém) :D



Thứ hai là thơ nhỉ? Mình xin post bài thơ ngắn cũng do mình tự sáng tác (hehe) nhưng từ hồi cấp 3 cơ, khi đó mình viết bài này để in lên lịch lưu niệm cuối năm cho lớp:

Ghế cũ, hộc bàn, tấm bảng đen
Hỡi ai đó ngồi bàn trên cho hỏi
Đã người lớn chưa hở, mười tám tuổi?
Mai xa rồi nhớ bàn dưới nhiều không?

Có nhớ người đã đưa ta qua sông
Dìu dắt ta qua từng ngày thơ dại
“Người lớn” ơi xa rồi xin ghi mãi
Ơn cô thầy – người cha mẹ thứ hai.


Còn về kỷ niệm thì do mình cũng là đứa khá đa sầu đa cảm (dù là con trai) cộng thêm cái chất văn thơ trong người (năm nào cũng thi văn) nên những người thầy cô mình gắn bó nhất có lẽ là những thầy cô dạy văn. Nhưng trong số đó có lẽ một người cô mà mình không bao giờ quên và mang ơn suốt đời đó là cô giáo Lê – cô giáo văn 3 năm lớp 7,8,9 của mình.
Năm lớp 6 thì cô Hương dạy văn mình, được 1 năm thì cô chuyển trường nên cô Lê là cô giáo dạy văn của bọn mình 3 năm sau đó. Hình ảnh mình ấn tượng đầu tiên khi cô lần đầu bước vào lớp là mái tóc đen dài, thả tự nhiên, nước da trắng và khuôn mặt tròn phúc hậu của cô.
Vì cũng có chút năng khiếu viết nên hầu như năm nào mình cũng nằm trong đội tuyển thi văn của trường (tranh thủ khoe tí :D) nên mình cũng khá là thân thiết với cô, thường xuyên cùng các bạn khác đến phòng trọ trong trường của cô học ôn.

Chuyện cũng không có gì gọi là ghê gớm lắm cho đến giữa năm lớp 8, độ gần tết - mùa mưa bão ở quê mình. Và vào một ngày buồn nhất, trong một lần nổi giận của biển khơi, nó đã vô tình cướp đi người bố thân yêu của mình, cái ngày mà mỗi lần nhắc lại mình luôn thấy nghẹt thở.
Mất đi trụ cột kinh tế, gia đình mình đã khó khăn lại chồng chất thêm khó khăn. Một mình tay mẹ mình chống đỡ với năm đứa con thực sự là không thể. Rồi lần lượt hai chị cả của mình phải bỏ học để phụ mẹ lo cho em nhưng thật sự là tình hình cũng không cải thiện thêm được gì. Mình là con út, được mọi người trong nhà vô cùng thương, có lẽ tính đến phương án cho nghỉ học thì có lẽ mình là đứa cuối cùng phải nghỉ. Nhưng một đứa học sinh mới lớp 8 như mình, vẫn cái tính trẻ con xấu hổ và tủi thân mỗi lần đến lớp bị cô giáo hỏi khi nào đóng tiền này tiền nọ khi mà các bạn đã đóng hết, mình quyết định tự nghỉ. Hằng ngày mình vẫn nói dối mẹ là đi học nhưng thật ra mình ra đồng móc cua kiếm tiền :D

Tất nhiên mẹ mình không biết vì lúc đó mẹ đã và đang phải lo bao nhiêu điều khác, chỉ có cô Lê, một hôm mình đang đi về với bọc cua trên tay hí hửng đem ra chợ bán thì cô dừng xe ngay trước mặt mình. Cô hỏi : “Sao 1 tuần nay e không đi học.”Cảm giác lúc đó của mình chỉ có sợ, sợ duy nhất một điều cô nói với mẹ sẽ làm mẹ buồn. Và mình nói hết tất cả với cô, rằng gia đình mình khó khăn thế nào, rằng cảm giác của mình khi cô giáo chủ nhiệm hỏi về các khoản đóng nạp ra sao rồi mình xin cô không nói với mẹ và hứa sau này kiếm đủ tiền sẽ đi học lại (từ việc mò cua sao??? :D)

Mình đã nghĩ cô sẽ giận lắm nhưng không cô chỉ nhẹ nhàng: “Vậy là nếu cô giáo chủ nhiệm không nhắc đến các khoản đóng nộp thì em vẫn đi học đúng không?”. Mình lặng lẽ gật đầu. Cô nói tiếp: “Vậy mai em cứ đi học, cô hứa sẽ bàn với cô chủ nhiệm không nhắc nữa nha, hứa với cô nè?”. Mình chẳng còn biết làm gì chỉ biết gật đầu tiếp.
Tối hôm đó mình đã suy nghĩ rất nhiều về mình, về mẹ, về cô giáo và sang hôm sau mình quyết định đi học lại. Và đúng là tuyệt nhiên là từ đó trở về rất lâu sau cô giáo chủ nhiệm không hề nhắc đến các khoản đóng nộp nữa. Mình rất thắc mắc nhưng không dám hỏi thẳng cô chủ nhiệm, mình hỏi cô Lê và cô bảo: “Do em học giỏi, gia đình khó khăn nên được miễn học phí”. Mình mừng lắm.

Rồi hai chị cả của mình được đi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, kinh tế gia đình mình dần khá lên, mình ít phải lo lắng hơn về vấn đề kinh tế. Mình đậu vào cấp 3 rồi lên Đại học và giờ là sinh viên năm 3. Mình học xa nhà, 20-11 mình không về được nhưng tết nào mình về là mình lên nhà các thầy cô chơi. Trong một lần ngồi ôn kỷ niệm cũ cùng cô chủ nhiệm cấp 2 thì mình được cô cho biết là đợt đó cô Lê đóng học phí cho mình chứ chả có học bổng nào của trường cả. Mình mang chuyện này nói với cô Lê và trách cô sao giữ mãi không cho mình biết, cô cười bảo: “ Cô chờ anh học xong đại học, kiếm việc làm có tiền rồi cô mới đòi tiền anh để đóng học phí cho con cô mà” :D

Cô giờ đã có chồng và hai đứa con kháu khỉnh, cô vẫn gắn bó với ngôi trường ấy, vẫn là cô giáo dạy văn hàng ngày mang lại những con chữ nết người cho nhiều thế hệ nữa. Riêng đối với mình, cô đã góp phần cho mình cả một tương lai, chưa biết nó sẽ tốt đẹp đến đâu, nhưng là tương lai mà mình muốn có.

Nhân ngày 20-11, dành riêng cho những người thây cô đã từng dạy dỗ em cũng như chung cho những ai đang từng ngày tham gia vào sự nghiệp trông người cao cả, em xin dâng những bông hoa tươi thắm cùng lời biết ơn chân thành nhất:


thiep20-11.jpg
 
@newTstart : bạn thật may mắn vì bên bạn là những người phụ nữ tuyệt vời , mẹ - chị - và cô giáo của bạn . Nếu ko có họ có lẽ bây h bạn đã ko đủ điều kiện để học đại học . Bạn viết bài chân thực đến cảm động , rất cảm xúc !
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
421,469
Messages
7,110,726
Members
173,644
Latest member
Paybackperiod

Most viewed of week

Most discussed of week

Most viewed of week

Most discussed of week

Back
Top Bottom