Số mệnh Tôi là thế!
----------------------------------------------------------------------------------------------
Mỗi con người, mỗi số phận khác nhau. Có người giàu, người nghèo, người vinh hoa phú quý, người bất hạnh, đau khổ, nghiệt ngã.
Tất cả đều phải vươn lên, để sinh tồn, điều kiện càng khắc nghiệt, cuộc sống càng khó khăn, thì khao khát vươn lên càng mãnh liệt. Ý chí phấn đấu càng cao.
Tôi sinh ra là 1 típ người nghèo khó, lam lũ, cực khổ. Từ nhỏ đã chăn vịt, mò ốc, bắt cua. Mỗi ngày là 2 bữa cơm, thực chất là canh dưa leo và khoai lang nấu, chứ 0 có cơm để ăn. Ăn trừ cơm, thế cũng sống tốt, cũng tồn tại.
Ý chí phấn đấu càng nhiều, khi thấy cha mẹ lam lũ, vất vã. Hứa với bản thân, lớn lên có nghề nghiệp vững chắc, kiếm nhiều tiền, chăm sóc cha mẹ, cùng các anh chị làm giàu.
Nhưng hình như số mệnh con người đã định sẵn. Tốt nghiệp đại học, làm việc tại 1 cty sữa chửa điện thoại di động, lương 0 đủ sống. Quyết định ra đi, tìm 1 công việc khác, lương khá hơn. Và rùi được vào làm 1 cty lớn của VN - Viễn thông. Lương cũng khá, chi phí hàng tháng dư một ít. Nhưng cũng 0 là bao nhiêu. Nhưng rất vui vì 0 phải xin tiền bố mẹ, không phải để cha mẹ thêm lo lắng về mình. Những tưởng vị trí và công việc ổn định, sẽ về thăm cha mẹ thường. Không mong bù đắp gì, chỉ mong làm cho cha mẹ vui lòng khi thấy con mình gần gủi, yên ổn công việc.
Rồi cái gì cũng đến, nhận 1 quyết định chuyển công tác từ nơi gần nhà, đến 1 nơi xa nhà hằng mấy trăm cây số. Mẹ bệnh không nhiều, nhưng khó chữa khỏi. Cam chịu, cố gắng làm việc, kiếm tiền mong giành dụm tiếp chị chữa bệnh cho mẹ.
Tranh thủ thời gian rảnh, chạy về thăm cha mẹ. Cố gắng mỗi tháng 1 lần, mỗi lần khoảng 2 ngày. Thấy cha mẹ vui khi mình về thăm, lòng càng thấy đau.
Cuối tháng 07 năm 2011, cuộc đời có thêm 1 vết thương tâm. Cha mẹ có thêm 1 nỗi đau cắt da cắt thịt. Anh Hai, tai nạn xe đã qua đời. Cha Mẹ ngày càng già, sức khỏe càng yếu. Bệnh càng trầm trọng hơn khi phải chấp nhận sự thật.
Mẹ ngày ngủ càng ít, ngày ngủ 3 giờ đã là nhiều. Bệnh càng thêm bệnh. Bệnh tim kéo theo bệnh mất ngủ, dạ dày, nhói sống lưng, ...
Càng đau hơn khi anh Hai để lại 2 cháu chưa tròn 10 tuổi. Chưa biết tiếp giúp gì, dẫu 1 câu nói hay 1 cái đấm lưng cho ông bà.
Nỗi đau mất con trai, làm cho cha tôi xuống dốc, trầm tư, ít nói. Cha hay đi chơi trong xã, ấp. Có khi đi đến tận hôm sau mới về. Cũng dễ hiểu khi cha thương anh Hai, nên vì thế.
Tôi thấy mình thật bất hiếu, khi mẹ bệnh mà không thể bên cạnh, không thể chăm sóc, không thể ly nước, chén cơm cho mẹ được.
Riêng tôi lo lắng cho mẹ nhiều, khi buổi tối chỉ một mình mẹ, không ai bên cạnh. Mẹ ho, mẹ mệt, mẹ ốm, hay ác mộng cũng 0 ai hay, không ai biết.
Tôi phải làm sao đây??? Câu hỏi luôn nằm trong đầu, theo tôi hàng giờ, hằng ngày,... Tôi đã mất ngủ hàng đêm, chủ yếu để tìm ra câu trả lời trong đầu mình. Cuối cùng tôi cũng có thể tìm ra 1 câu trả lời hợp lý, tôi sẽ kiếm việc làm gần nhà.
Dẫu bạn có làm lương cao thế nào, những lúc gia đình cần bạn, bạn không có bên cạnh, tiền cũng không còn ý nghĩa.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Mỗi con người, mỗi số phận khác nhau. Có người giàu, người nghèo, người vinh hoa phú quý, người bất hạnh, đau khổ, nghiệt ngã.
Tất cả đều phải vươn lên, để sinh tồn, điều kiện càng khắc nghiệt, cuộc sống càng khó khăn, thì khao khát vươn lên càng mãnh liệt. Ý chí phấn đấu càng cao.
Tôi sinh ra là 1 típ người nghèo khó, lam lũ, cực khổ. Từ nhỏ đã chăn vịt, mò ốc, bắt cua. Mỗi ngày là 2 bữa cơm, thực chất là canh dưa leo và khoai lang nấu, chứ 0 có cơm để ăn. Ăn trừ cơm, thế cũng sống tốt, cũng tồn tại.
Ý chí phấn đấu càng nhiều, khi thấy cha mẹ lam lũ, vất vã. Hứa với bản thân, lớn lên có nghề nghiệp vững chắc, kiếm nhiều tiền, chăm sóc cha mẹ, cùng các anh chị làm giàu.
Nhưng hình như số mệnh con người đã định sẵn. Tốt nghiệp đại học, làm việc tại 1 cty sữa chửa điện thoại di động, lương 0 đủ sống. Quyết định ra đi, tìm 1 công việc khác, lương khá hơn. Và rùi được vào làm 1 cty lớn của VN - Viễn thông. Lương cũng khá, chi phí hàng tháng dư một ít. Nhưng cũng 0 là bao nhiêu. Nhưng rất vui vì 0 phải xin tiền bố mẹ, không phải để cha mẹ thêm lo lắng về mình. Những tưởng vị trí và công việc ổn định, sẽ về thăm cha mẹ thường. Không mong bù đắp gì, chỉ mong làm cho cha mẹ vui lòng khi thấy con mình gần gủi, yên ổn công việc.
Rồi cái gì cũng đến, nhận 1 quyết định chuyển công tác từ nơi gần nhà, đến 1 nơi xa nhà hằng mấy trăm cây số. Mẹ bệnh không nhiều, nhưng khó chữa khỏi. Cam chịu, cố gắng làm việc, kiếm tiền mong giành dụm tiếp chị chữa bệnh cho mẹ.
Tranh thủ thời gian rảnh, chạy về thăm cha mẹ. Cố gắng mỗi tháng 1 lần, mỗi lần khoảng 2 ngày. Thấy cha mẹ vui khi mình về thăm, lòng càng thấy đau.
Cuối tháng 07 năm 2011, cuộc đời có thêm 1 vết thương tâm. Cha mẹ có thêm 1 nỗi đau cắt da cắt thịt. Anh Hai, tai nạn xe đã qua đời. Cha Mẹ ngày càng già, sức khỏe càng yếu. Bệnh càng trầm trọng hơn khi phải chấp nhận sự thật.
Mẹ ngày ngủ càng ít, ngày ngủ 3 giờ đã là nhiều. Bệnh càng thêm bệnh. Bệnh tim kéo theo bệnh mất ngủ, dạ dày, nhói sống lưng, ...
Càng đau hơn khi anh Hai để lại 2 cháu chưa tròn 10 tuổi. Chưa biết tiếp giúp gì, dẫu 1 câu nói hay 1 cái đấm lưng cho ông bà.
Nỗi đau mất con trai, làm cho cha tôi xuống dốc, trầm tư, ít nói. Cha hay đi chơi trong xã, ấp. Có khi đi đến tận hôm sau mới về. Cũng dễ hiểu khi cha thương anh Hai, nên vì thế.
Tôi thấy mình thật bất hiếu, khi mẹ bệnh mà không thể bên cạnh, không thể chăm sóc, không thể ly nước, chén cơm cho mẹ được.
Riêng tôi lo lắng cho mẹ nhiều, khi buổi tối chỉ một mình mẹ, không ai bên cạnh. Mẹ ho, mẹ mệt, mẹ ốm, hay ác mộng cũng 0 ai hay, không ai biết.
Tôi phải làm sao đây??? Câu hỏi luôn nằm trong đầu, theo tôi hàng giờ, hằng ngày,... Tôi đã mất ngủ hàng đêm, chủ yếu để tìm ra câu trả lời trong đầu mình. Cuối cùng tôi cũng có thể tìm ra 1 câu trả lời hợp lý, tôi sẽ kiếm việc làm gần nhà.
Dẫu bạn có làm lương cao thế nào, những lúc gia đình cần bạn, bạn không có bên cạnh, tiền cũng không còn ý nghĩa.